Trời bắt đầu sáng rõ. Vết thương trên chân anh đau đớn từng hồi nhưng anh không thèm để ý, chỉ lẳng lặng nhìn Tô Cảnh Cảnh.
Anh nghe tiếng hít thở đều đều của cô, nhìn lông mi hơi rung động của cô, nhìn khuôn mặt tráng muốt như ngọc của không chút huyết sắc của cô, tim anh như bị một chiếc gao găm cứa một cái thật mạnh.
Lúc lâu sau anh thở dài một tiếng, kéo chăn lên cổ cho cô. Chợt trên tay thấy lành lạnh, thì ra là chạm vào chiếc khoá ngọc.
Anh dùng ngón trỏ khẽ nâng chiếc khoá ngọc lên, ánh nắng bên ngoài rọi lên làm chiếc khoá ngọc trở nên trong trẻo, nhẹ nhàng như nước.
Lúc mẹ hấp hối đã nắm miếng ngọc này trong tay thật chặt.
“Tông Hi, mẹ… mẹ… có thể cho con, sợ… sợ… chỉ có cái này.”
“Con phải nhớ… phải nhớ… nhớ tìm một người con yêu…”
Khi đó mắt mẹ anh bị băng gạc che mất, khắp băng gạc đều là máu tươi. Mà anh, trên mắt cũng bị bịt băng gạc thật dày, không thể thấy chút ánh sáng nên dĩ nhiên không biết mẫu thân đã vì anh mà chịu khổ.
Anh chỉ nhớ rõ anh khua tay loạn xạ trong không khí tìm kiếm tay mẹ, nhưng làm thế nào anh cũng không tìm thấy. lê!Quý>đ/ôn Trong lòng anh rất hận, vô cùng hận, cũng khó chịu cực kỳ nhưng lại không làm gì được.
Trong đôi mắt anh lan toả từng trận đau đớn nhưng lại không thể khóc, chỉ có thể cố chấp tự mình chịu đựng, nuốt toàn bộ nước mắt vào trong bụng.
Những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-cu-o-thanh-cu-an/2223718/quyen-2-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.