“Đây đúng là chuyện vui, không bằng để Tam thiếu biểu diễn một phen, đánh cược vị thiếu phu nhân mới này của chúng ta cười, như thế nào?” Sở Dự không bỏ lỡ cơ hội nói ra một câu, vừa vặn hoá giải xấu hổ chung quanh.
Hôm nay Đồng Hiên Tuấn lại rất hào phóng, anh khẽ mỉm cười nói: “Chuyện này có gì không được?” Nói xong anh nhìn xung quanh, một đôi mắt đen nhánh trong suốt loé ra ánh sáng như gió xuân ấm áp, cuối cùng đám người xung quanh tản ra ngoài.
Trong sảnh, đèn thuỷ tinh rọi xuống ánh sáng rực rỡ, khắp nơi trống rỗng rộng lớn, chỉ sâu xa vang lên một khúc nhạc nước Nga tao nhã.
Đồng Hiên Tuấn lườm về phía mấy nhạc công nước Nga, ánh mắt chuyển đến bên cửa sổ thì thấy bên cửa sổ có vài chiếc đàn piano Besson tam giác màu trắng của nước Áo. lêquýđôn Bốn phía piano có nhiều chỗ màu vàng, ánh đèn chiếu vào, phát sánng rực rỡ.
Sở Dự thấy ánh mắt Đồng Hiên Tuấn hướng về phía chiếc đàn Piano kia liền nói: “Tam thiếu tinh thông mọi thứ cầm kỳ thi hoạ, chi bằng đánh một đoạn piano giành lấy nụ cười của giai nhân đi!”
Tô Cảnh Cảnh cúi đầu cười, ánh mắt chuyển qua phía Đồng Hiên Tuấn, thấy vẻ mặt Đồng Hiên Tuấn thản nhiên cũng không phải không vui, cười nhạt toan bước về phía chiếc đàn piano kia.
“Không bằng để tam thiếu phu nhân của chúng ta cùng biểu diễn với Đồng tam thiếu một bản đi?” Không biết là ai bất ngờ nói lên một câu. Bước chân Đồng Hiên Tuấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-cu-o-thanh-cu-an/2223783/quyen-1-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.