Thím Lương cười khanh khách bưng cháo tổ yến đi vào, Tô Cảnh Cảnh liếc chén sứ nhỏ trên khay bạc, hơi nóng lượn lờ.
Tô Cảnh Cảnh hơi mỉm cười nói với thím Lương: “Thật là làm phiền quá.”
Thím Lương nói: “Không dám, sao thiếu phu nhân cô lại khách sao vậy, thím Lương vốn là người hầu, phục vụ chủ nhân là chuyện đương nhiên.”
Tô Cảnh Cảnh nói: “Trong biệt thự Phượng Tê này, trừ chú Khang ra thì chỉ có thím. Trong biệt thự bận rộn, sau này tôi còn phải nhờ cậy thím nhiều kia, nào có khách khí, là coi thím như người mình thôi.” Dứt lời cô liếc Ngâm Thuý một cái.
Ngâm Thuý đi theo Tô Cảnh cảnh lâu nên hiểu được ít chuyện, vì thế cô hiểu ánh mắt Tô Cảnh Cảnh có ý gì, liền nói: “Đúng vậy, thím Lương, tiểu thư nhà cháu coi thím là người mình đấy.”
Thím Lương cười ôn hoà làm hằn lên những nếp nhăn nơi khoé mắt, nhưng trong đôi mắt kia lại là ánh sáng khôn khéo của một cô gái trẻ tuổi.
Bà thấy Tô Cảnh Cảnh đang lấy lòng mình, xảy ra chuyện gì bà rất rõ trong lòng nhưng vẫn bất động thanh sắc nói: “Vậy thì thật cảm ơn thiếu phu nhân rồi, thím Lương không dám nhận.”
Tô Cảnh Cảnh chỉ cười nhạt, đôi mắt màu hổ phách lướt trên nhìn dưới thím Lương. Chỉ có điều động tác này của cô vô cùng cẩn thận, nhìn qua chỉ như đang nhìn người khác.
Thím Lương đang cười ôn hoà như thể Tô Cảnh Cảnh chẳng qua chỉ hời hợt nói với mình mấy câu bình thường.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-cu-o-thanh-cu-an/2223708/quyen-2-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.