“Ui cha, thật là xin lỗi, Cảnh Cảnh.” Thật may là lúc này Từ Phẩm Tuệ vội vàng chạy đến.
Tô Cảnh Cảnh thật may mắn Từ Phẩm Tuệ chạy đến, nhất thời trong mắt lộ ra ý cảm kích.
Từ Phẩm Tuệ không biết ý nghĩa, chỉ xem như Tô Cảnh Cảnh chờ số ruột, giận mình, vội vàng nói: “Ai nha nha, cậu cũng biết tình tình ham ngủ của mình…”
Tô Cảnh Cảnh tất nhiên hiểu cô, cười nói: l/qđ “Cậu vẫn ham ngủ như vậy.” Trong lời này có mấy phần ý tứ hờn giận, nhưng không hề tức giạn, thế này Từ Phẩm Tuệ mới hơi yên tâm, cũng gọi một tách cà phê.
“Nhìn cái gì thế?” Từ Phẩm Tuệ uống cà phê, thấy ánh mắt Tô Cảnh Cảnh cứ hướng về phía trước cũng thuận thế nhìn sang. Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn đã không khỏi cười lạnh một tiếng: “Mình còn tưởng là ai, thì ra là cô ta.”
“Cô ta?” Tô Cảnh Cảnh không khỏi ngạc nhiên nói, dĩ nhiên biết Từ Phẩm Tuệ biết người kia, nhưng lại không biết vì sao cô lại cười như vậy, hơn nữa còn nói lời khinh thường như vậy.
Từ Phẩm Tuệ xoay người lại, bưng cà phê lên chậm rãi uống. Tô Cảnh Cảnh im lặng đợi cô, chợt cô cười lạnh nhỏ giọng nói: “Cô ta sao, không phải là vai chính của Đêm Paris, danh hoa giao tiếp trên biển, biệt danh ‘Dã mân côi’ Tào Nhã Lệ.”
Cô ấy, cô ấy lại chính là Tào Nhã Lệ. Người cao ngạo thanh cao như vậy lại là gái hồng lâu?
Chuyện này thực khó có thể tưởng tượng.
Tô Cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-cu-o-thanh-cu-an/2223779/quyen-1-chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.