Nửa đêm cô chợt bừng tỉnh, chiếc gối lạnh lẽo, nghiêng người thì thấy bên cnạh trống không. Bên ngoài giăng đầy sương mù, ánh trăng rọi vào sáng loá mắt như tuyết, thì ra tuyết đã rơi rồi.
Trận tuyết đầu tiên ở Bắc Địa cứ vô thanh vot ức rơi xuống như thế, cô khẽ thở dài, phả ra một luồng khí trắng, hơi lạnh đọng trên cửa sổ thuỷ tinh tạo thành một mảnh sương mù mông lung.
Nam Dương quanh năm suốt tháng đều không có tuyết rơi, khí trời se lạnh đã chính là kỳ tích rồi. lê!Q@Đô%n Giang Nam cũng chỉ rơi vài hạt tuyết, cô chỉ nhớ rõ khi cô còn nhỏ có mọt trận mưa tuyết, những hạt tuyết thưa thớt lẫn trong trận mưa phùn mênh mang, trong không khí lộ ra sự lạnh lẽo nhưng trong lòng lại thấy vui mừng, cũng mong đợi tuyết càng lúc càng nhiều hơn.
Phỏng chừng cô có lòng hiếu kỳ bèn bò dậy từ trong tấm chăn ấm áp, chỉ mặc một món áo ngủ thật mỏng, may mà trong phòng đốt lò sưởi. Người hầu biết cô sợ lạnh nên không dám lười biếng, trong nhà vẫn ấm áp như xuân.
Cô đi tới cửa sổ, nhìn hồ Phượng Ô cách đó không xa, từng hạt tuyết rơi xuống mặt hồ, rồi từng hạt tan ra trong nước, ánh trăng rơi xuống mặt hồ làm mặt hồ sáng rọi như gương.
Đêm rét lạnh như này, ánh đèn ảm đạm như một lưỡi dao sắc cứng rắn phá vỡ đêm tuyết yên ả.
Cô biết anh đã trở lại, trong lòng chốc vui chốc buồn, cảm giác suy nghĩ là lạ chưa từng có. E rằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-cu-o-thanh-cu-an/2223703/quyen-2-chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.