Vào phòng Đồng Hiên Tuấn chợt nhớ tới bánh ngọt Long Tĩnh cầm trong tay liền đưa cho cô, nói: “Đúng lúc trên đường nhìn thấy nên mua đến.” Anh không nói nửa đường trở lại mà chỉ nói chẳng may nhìn thấy nên đưa đến đây.
Mặc dù trong lòng cô vui vẻ nhưng cảm thấy anh không khỏi có phần tuý ý, trong lòng liền có chút không thoải mái. l#q!đ Nhận bánh ngọt Long Tĩnh xong cũng không nhìn kỹ đã tiện tay đặt lên một chiếc bàn con bên cạnh.
Anh thấy cô như vậy, mí mắt không nhảy, chỉ cười nói: “Không thích sao?”
Co mỉm cười: “Đang mùa vụ, nghĩ lúc này hẳn Long Tĩnh Duyên Bình cũng nên thu hoạch rồi.” Anh cho rằng cô nhớ nhà, bèn nói: “Chi bằng sau khi kết hôn tôi đưa em về Duyên Bình một chuyến?”
“Sau khi kết hôn rồi nói.” Kỳ thực cô cũng biết, đây chỉ là một đề nghị ngẫu hứng của anh, cũng không biết đến lúc đó sẽ trở nên như thế nào. Cần gì phải đồng ý lúc này, đến lúc đó không thành ngược lại trong bụng càng thêm buồn phiền.
Ban đầu khi ngồi tàu hoả trở lại từ Tây Dương, cô cũng không nghĩ đến mình sẽ ở thành Cù An cả đời.
Kỳ ngộ của nhân thế luôn không thế đoán chừng, bãi biển có hoá nương dâu hay chăng, ngàn thuyền có thể đi hết hay chăng*, ai biết bạn sẽ ở bên ai một đời một kiếp, ai sẽ đối ai không rời không bỏ, hết thảy những thứ này ai có thể biết trước?
*Bãi biển nương dâu (hay bãi biển đồng ruộng) (Tang điền:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-cu-o-thanh-cu-an/2223772/quyen-1-chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.