Cố Trĩ Niên nấn ná ngoài cửa hồi lâu, không dám đi vào. Hộ vệ hai bên đứng thẳng chào anh, anh cũng thuận miệng đáp lại.
Anh xoay người nhìn tuyết đọng thành từng đám trên đầu cành khô. Từng mảng tuyết nặng nề liên tục rơi xuống phát ra tiếng. Lại một trận gió thổi rơi tuyết xuống dưới mái hiên, khí lạnh làm anh thanh tỉnh.
Bên trong không có động tĩnh, anh do dự chốc lát, nghĩ đây là chuyện khẩn cấp, cuối cùng anh cắn răng đẩy cửa tiến vào.
“Tam thiếu.” Cố Trĩ Niên hấp tấp kêu một tiếng.
Đồng Hiên Tuấn liếc anh một cái, giơ ngón tay lên ra hiệu chớ lên tiếng. Thế này Cố Trĩ Niên mới phát giác thì ra trong ngực Đồng Hiên Tuấn có người đang nằm.
Người nằm trong lòng nah hơi cựa mình như chực tỉnh dậy, Đồng Hiên Tuấn nhướn mày không vui. Cố Trĩ Niên hơi ngạc nhiên, vừa liếc mắt nhìn thì phát hiện hóa ra là Tam thiếu phu nhân.
Đồng Hiên Tuấn đến thở cũng không dám, chỉ bình tĩnh nhìn Tô Cảnh Cảnh, may mà cô chỉ trở mình chứ không tỉnh lại. Lúc này Đồng Hiên Tuấn mới thở hắt ra một cái, khuôn mặt cũng lộ ra nụ cười bình thản.
Cố Trĩ Niên nhìn những động tác này của Đồng Hiên Tuấn thì vẻ mặt liền tối sầm.
Anh từng cãi nhau với Quách Chử đống vì Tam thiếu phu nhân, hôm nay anh lại ngày càng tin tưởng lời Quách Chử Đống – hồng nhan họa thủy!
Quách Chử Đống có con mắt tinh tường, nhiều năm qua mưu sự cho Đồng Hiên Tuấn chưa bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-cu-o-thanh-cu-an/2223693/quyen-2-chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.