“Giả như tôi không đến thì em định làm thế nào?” Đợi Đồng Hiên Lân đi rồi, Đồng Hiên Tuấn vừa mở miệng đã nói vậy.
Tô Cảnh Cảnh cúi thấp đầu xuống, anh vội vã tới như vậy, trong lòng cô thực sự cảm động, nhưng lời nói ra lại không giống suy nghĩ trong lòng: l.q'đ “Có thể làm sao đây, anh ta cũng sẽ không giết tôi.”
“Hừ!” Đồng Hiên Tuấn lạnh lùng hừ một tiếng: “Em cho rằng anh ta dễ đối phó lắm sao, nếu em rơi vào trong tay anh ta, xem tôi có cứu em hay không!”
Tô Cảnh Cảnh biết anh nổi cáu với mình, nổi giận với mình nên cô cúi thấp đầu khong lên dám tiếng. Đồng Hiên Tuấn nhìn lướt xung quanh, không thấy Ngâm Thuý đâu liền ra hiệu bằng mắt cho nam nhân gầy gò kia: l?q/đ “Con nhóc kia không có mấy người biết, cậu biết cần làm thế nào rồi.”
Nam nhân gầy gò gật gù, đè thấp giọng nói: “Tam thiếu cẩn thận chút.” Dứt lời liền vô cùng thoải mái đi ra ngoài.
Tô Cảnh Cảnh liếc người nọ một cái, quân mũ của người nọ kéo xuống rất thấp nên không thấy rõ gương mặt, trừ gầy gò ra thì không có gì đặc biệt. Đoán chừng sau khi anh ta cởi quân phục, trà trộn trong đám người cũng không có mấy người nhận ra.
Lúc người gầy kia đi có đóng cửa lại, trong phòng yên tĩnh.
Đồng Hiên Tuấn liếc Tô Cảnh Cảnh một cái, không hề lên tiếng, đáy mắt mang theo chút tức giận, Tô Cảnh Cảnh không thể làm gì khác đành đi tới kéo tay áo anh một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-cu-o-thanh-cu-an/2223739/quyen-2-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.