Khi Tô Cảnh Cảnh trở lại Từ gia thì phát hiện Từ Phẩm Thư đứng ở cửa chờ cô, đêm ngày càng khuya, ánh trăng trắng nhạt chiếu xuống, vẻ mặt anh có vẻ hơi tái nhợt, hiển nhiên là đã chờ một lúc lâu. Cô áy náy vội nói: “Thực xin lỗi… Em…” Từ Phẩm Thư tiếp lời cô nói: “Không có việc gì.” Chỉ là hai chữ bình thường nhưng Tô Cảnh Cảnh lại cảm thấy rõ ràng giữa họ lạnh nhạt hơn rất nhiều, nhưng không nói được nguyên do.
Vào đại trách Từ gia, Từ Phẩm Thư không nói một lời trở về phòng mình, cũng không nói gì khác nữa. Tô Cảnh Cảnh cảm thấy tâm trạng anh không tốt, cũng không để ý nữa, trở về phòng thay quần áo trước sau đó quyết định đến phòng Từ Phẩm Tuệ. Khi đi qua hành lang Sao Thủ, cô nghe thấy âm thanh mềm mại quyến rũ dùng ngữ điệu Tô Châu mềm mại nói: “Aizz, đều do bụng dạ tôi không chịu thua kém, đừng… Aizz!”
Tô Cảnh Cảnh sinh lòng hiếu kỳ, men theo âm thanh nhìn lại, thì ra âm thanh nói chuyện vọng ra từ trong phòng bên cạnh, vừa khéo, cửa sổ phòng bên khép hờ, ánh sáng lác đác hắt ra. Cô đứng nơi này nhìn thấy vị phu nhân trẻ tuổi vận một thân sườn xám may bằng gấm Tứ Xuyên màu đỏ thắm cầm bài mạt chược trong tay, đầu ngón tay như ngọc bích vuốt ve quân bài như đang nghĩ ngợi xem có nên đánh bài ra hay không.
Dáng dấp vị phu nhân trẻ tuổi này thực sự không xinh đẹp, kiều diễm tục mị, cũng không có gì đặc sắc. Chỉ có kiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-cu-o-thanh-cu-an/143089/quyen-1-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.