Tiếng gió thổi đập vào mái hiên đứt quảng làm toàn bộ cơn buồn ngủ của Tô Cảnh Cảnh đều biến mất.
Trời mới tạnh mưa, ánh trăng như tơ lụa uốn lượn rọi vào phòng sáng ngời cả mặt đất làm cô hoảng hốt. leqUý{{Đôn Cổ cô đeo một chiếc vòng ngọc xanh như nước, dán vào da thịt tạo cảm giác lạnh lẽo.
Cô trái lo phải nghĩ vãn không thể nào tin được.
Hôm qua cô đau đến chết đi sống lại nhưng vẫn nhịn đau hỏi: “Rốt cuộc là ai!” Thật ra thì trong lòng cô đã mơ hồ đoán được, chốn Duyên Bình này có thể thân cận với ông ngoại không có mấy người. Nhưng lại không thể tin được, không muốn tin cũng không thể tin.
Bác sĩ nhìn bộ dạng cô, vô cùng khó xử. Làm bác sĩ gia đình cho Thịnh gia nhiều năm sao ông có thể không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng ông không thể nói, nếu nói thì chẳng khác gì tặng tất cả tính mạng gia đình của mình cho người ta.
Cô buồn bã cười một tiếng nói: “Một xác hai mạng, ông cho rằng ông gánh nổi cái tội này sao?”
Bác sĩ kia nóng nảy, ra sức ngăn cản cô, muốn giúp cô chữa bệnh nhưng cô tránh thoát khỏi ông, lùi vào góc tường ôm bụng nói: “Có phải Thi Gia Liệt không!”
Cô suy nghĩ một lúc, cuối cùng lắc đầu, lại ngủ thêm lúc nữa.
Giọt mưa nhỏ tí tách trước thềm mãi đến khi trời tờ mờ sáng, Tô Cảnh Cảnh mở mắt nhìn căn phòng trống rỗng. Cô thở dài, thuận tay khoác áo rồi ra khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-cu-o-thanh-cu-an/2223721/quyen-2-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.