Tiết trời mùa xuân vẫn trải rộng một mảnh trắng mênh mông khắp khu núi rừng hoang dã mỹ lệ, khí lạnh lan tỏa khắp mọi ngóc ngách nhành cây ngọn cỏ làm cho đám sóc con đã ngủ đông suốt hơn tháng nay cũng không nhịn được mà biếng nhác tiếp tục nằm ngủ thẳng cẳng, đuôi nhỏ xù xù cũng có chút co lại, miệng nhỏ hơi hé ra ngáy ngáy lộ ra chiếc răng cửa bé xíu, cảm giác trông rất đáng yêu.
Ở một thị trấn nhỏ nhắn xinh đẹp nằm sâu trong trong dãy rừng mênh mông, trong một căn nhà tràn ngập sắc hoa tuyết trắng, có một nữ nhân tuy ăn vận bình thường nhưng vẫn không thể nào ngăn trở được khí chất tinh khiết huệ chất lan tâm của nàng, trên tay nàng có cầm một cuộn chỉ nhỏ màu hồng phấn, ánh mắt có chút si ngốc nhìn khung cảnh mưa xuân bay phấp phới ở bên ngoài.
Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua, rốt cuộc nàng đã tới thị trấn này đã được nửa năm. Lúc đầu còn cảm thấy không quen cùng bực bội vì không còn hưởng thụ được nữa cái cảm giác kiêu ngạo người người tín ngưỡng kia, nhưng dần dần, nàng lại càng cảm thấy rất thích nơi này, cảm thấy nơi này rất đỗi đáng yêu, người dân nơi này cũng thật tốt, giúp đỡ nàng những lúc nàng bơ vơ không biết nên làm gì, họ thuần lương đến nỗi, ở nơi đây, nàng không hề biết đến chút nào cái khái niệm người nghèo kẻ giàu, kẻ sang người hèn, ở trong thị trấn nhỏ, già trẻ lớn bé ai nấy đều bình đẳng như nhau, mỗi bữa ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-cu-o-hau-cung/759448/quyen-2-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.