Hôm nay tôi và Ly Minh đều tan làm rất sớm. Ly Minh nấu cơm, còn tôi nằm trên ghế sa lông xem ti vi.
“Leng keng, leng keng.” Tiếng chuông cửa vang lên, tôi đứng dậy, ra mở cửa.
“Mẹ, sao mẹ lại tới?” Tôi nghi ngờ hỏi. Ly Minh bước ra từ bếp, “Dì, dì tới rồi.”
Tôi hiểu ngay, ra là cô nhóc Ly Minh này lén liên hệ với mẹ tôi đây mà. Ai bảo Ly Minh là thiên tài xã giao chứ, ba mẹ tôi đều rất thích cô ấy, thậm chí còn thích hơn thích tôi nữa.
“Sao vậy mẹ, mẹ nhớ Ly Minh phải không? Đến thăm cậu ấy hả?”
“Phiền ghê phiền ghê đó, ra chỗ khác chơi đi.” Mẹ tôi trả lời.
Và rồi chúng tôi cười vang, thoáng chốc, cả căn phòng trở nên rực rỡ.
Chúng tôi cùng ăn cơm, tâm sự chuyện nhà, rất là vui vẻ.
Nhưng tiệc vui chóng tàn. Tôi biết mục đích mẹ tới lần này, mẹ muốn bảo tôi về.
Thế nhưng tôi vất vả lắm mới tới thành phố này được, tôi muốn gặp cậu ấy, rất muốn. Ngoại trừ trong mơ, cậu ấy chưa từng xuất hiện trước mặt tôi.
Tôi cãi một trận lớn với mẹ, cuối cùng là tôi khóc lóc chạy ra ngoài, không để ý ô tô lái tới. Tôi nhìn lên trời, mây trời thật đẹp, đã lâu rồi chưa ngẩng đầu nhìn ngắm như vậy. Tôi nằm giữa vũng máu, chậm rãi nhắm mắt.
Tôi đi theo Ly Minh tới bệnh viện.
Nhìn chính mình nằm trên giường bệnh, tôi thấy sắc mặt trắng bệch của bản thân.
Ly Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-cu-cua-toi-khong-co-toi/2456752/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.