Tuần thứ hai sau khi Lịch Xuyên về CônMinh, anh nhận được vài thùng to gửi từ Thụy Sĩ : xe lăn, thuốc hay dùng và quần áo của anh. Sau đó gần như cứ hai tuần chúng tôi lại tới bưuđiện một lần, những đồ được gửi tới bao gồm đồ ăn, văn phòng phẩm, gagiường và chocolate. Bà nội của Lịch Xuyên thậm chí còn gửi tới mộtchiếc sô pha đơn mà Lịch Xuyên hay dùng. Chúng tôi không ngừng nhận đủloại thùng về nhà dưới ánh mắt tò mò của nhân viên bưu điện, mấy thứ đồđó được nhét đầy các góc, xe lăn đã được nhét xuống gầm giường ngay ngày đầu tiên xé vỏ.
Lúc trước khi làm việc, vì hay đi họp,đàm phán và gặp khách hàng, Lịch Xuyên một ngày tám tiếng đều mang chângiả. Đối với người bị cắt cụt mà nói, đây là một chuyện vô cùng khó chịu và cần nghị lực. Cả người anh sẽ chảy mồ hôi rất nhiều, nếu không cẩnthận bị ngã, còn có thể bị gãy xương. Sau vài lần bệnh nặng, những vịtrí bị phẫu thuật trên người anh càng yếu ớt hơn.
Thời gian sử dụng chân giả đã bị hạn chế rất nhiều, gần hai năm nay anh đã bị bắt chuyển sang dùng nạng đôi.
Nhưng mà chỉ cần còn có thể đứng lên,Lịch Xuyên tuyệt đối sẽ không dùng xe lăn. Anh nói xe lăn khiến anhtrông giống người tàn tật.
Nghe được câu này làm tôi xấu hổ muốn chết.
Lịch Xuyên lại sửa lại, anh là người tàn tật, nhưng anh không muốn trông thật tàn tật.
Tôi tiếp tục xấu hổ.
Lịch Xuyên nói rằng mặc dù anh đã chấpnhận bộ dạng của mình nhiều năm rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-cu-cua-lich-xuyen-gap-go-vuong-lich-xuyen/1595352/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.