Nếu như tiền đi xe buýt không phải trả,dựa theo tính tiết kiệm của mình, chắc chắn tôi sẽ chen chúc trên xebuýt, chứ không phải ngồi taxi đi làm. Kể từ khi phát hiện phiên dịch là một công việc tổn hao trí nhớ, tôi liền tập thành một thói quen giốngnhư của Lịch Xuyên, tình nguyện tốn tiền, cũng không chịu tiêu hao bảnthân mình vì những điều nhỏ nhặt. Ngồi taxi còn có một điều tiện lợi,chính là bớt đi việc hỏi đường phiền toái.
Tôi ngồi taxi tới tòa nhà Hương Lại bamươi chín tầng, tổng bộ của CGP ở Trung Quốc. Tiếp đón tôi là quản líphòng nhân sự Thái Tĩnh Phỉ. Chị ta đưa tôi đi thăm văn phòng các ngành, phòng họp, phòng nghỉ, quầy cà phê. Tôi phát hiện nhân viên làm việc ởCGP cũng không nhiều, tính tổng cộng khoảng chừng ba mươi người. Trongđó, có 3 Kiến trúc sư người ngoại quốc, hai người nói tiếng Pháp, mộtngười nói tiếng Đức. Mặc dù vẫn mang theo khẩu âm rất nặng, nhưng họ vẫn có thể nói tiếng Anh rất lưu loát. Thái Tĩnh Phỉ nói, ba người Kiếntrúc sư người nước ngoài này không hiểu tiếng Trung cho lắm. Nếu họ phải giao tiếp với khách hàng, phải thông qua phiên dịch viên. Ngoài ra,những giấy tờ quan trọng trong công ty, nhất là thư xin dự thầu và bảnthiết kế, đều phải gửi về tổng bộ ở Zurich bằng ba thứ tiếng Trung, Anh, Pháp. Hơn nữa, những Kiến trúc sư người Trung Quốc ở đây, cũng có hơnmột nửa không biết tiếng Anh, tiếng Pháp hoặc tiếng Đức. Cho nên nhữngthông báo quan trọng từ Tổng bộ cần được dịch thành tiếng Trung. Đồngthời, nếu như Kiến trúc sư Trung Quốc cần liên lạc với Tổng bộ cũng cầnphiên dịch viên tham dự. “Cho nên, vai trò của tổ phiên dịch vô cùngquan trọng, cũng khá là bận rộn.”
Tôi đương nhiên biết tòa nhà Hương Lạilà chỗ Lịch Xuyên làm việc. Lúc còn ở bên Lịch Xuyên, anh nói điều nàyvới tôi không dưới một lần. Tuy nhiên Lịch Xuyên là một người công và tư vô cùng rõ ràng. Anh không muốn cuộc sống cá nhân của mình bị quấy rầy. Cho nên, người ở CGP, tôi chỉ biết một người, chính là thư ký của LịchXuyên Chu Bích Tuyên.
Nghe Thái Tĩnh Phỉ giới thiệu xong, tôibỗng nhiên tỉnh ngộ, phiên dịch viên F2 xuất ngoại kia, đúng là người đã làm việc ở CGP gần bảy năm – Chu Bích Tuyên.
Xem xong văn phòng và phòng hoạt động ởtầng 19 rồi, Thái Tĩnh Phỉ nói : “Văn phòng của Tổng tài, Phó Tổng tài,kiến trúc sư trưởng và thư ký của họ ở tầng 20. Xin đi theo hướng này.Tổng tài tiên sinh vốn hôm nay muốn gặp em, nhưng ông ấy có việc gấp đira ngoài. Chúng ta đi gặp Phó Tổng.”
Đi thang máy tới tầng 20, nghênh diệnmột dãy những văn phòng trang hoàng vô cùng xa hoa. Ở cửa của văn phòngthứ hai, bỗng nhiên tôi nhìn thấy tấm bảng ghi chữ “L.C Wong.”. Trongphút chốc, tim tôi như bị một bàn tay bóp chặt, không thể hô hấp.
“Em không thoải mái?” cảm thấy bước chân của tôi bỗng nhiên nhanh hơn, Thái Tĩnh Phỉ hỏi.
Đúng vậy, tôi không thoải mái, tôi nóng lòng muốn bỏ chạy.
“Không có. Có thể là vì sắp gặp Phó Tổng, trong lòng hơi khẩn trương.” Tôi làm vẻ mặt thoải mái cười cười.
Thái Tĩnh Phỉ nói : “Văn phòng vừa rồilà của Kiến trúc sư trưởng của công ty – Vương Lịch Xuyên tiên sinh. Anh ấy là người Thụy Sĩ gốc Hoa, có thể nói tiếng Trung lưu loát.”
Tôi hỏi : “Vương tiên sinh hôm nay cũngkhông có ở đây à?” cửa văn phòng làm bằng kính mờ. Nếu ở trong có đèn,thì người ở ngoài sẽ nhìn thấy.
“Vương tiên sinh trước đây là Tổng tàiCGP kiêm Kiến trúc sư chủ nhiệm, hiện tại là Tổng tài Tổng bộ ở Zurich,lãnh đạo trực tiếp của chúng ta. Trên tay anh ấy vẫn còn nhiều hạng mụcthiết kế ở Trung Quốc. Cho nên ở đây giữ lại văn phòng cho anh ấy, ngẫunhiên anh ấy sẽ có việc ở Bắc Kinh, không nhiều lần lắm.”
“Thì ra là thăng chức.”
“Nói đúng hơn, thì công việc đòi hỏi như vậy. CGP Architects lệ thuộc công ty đầu tư quốc tế CGP. Là công ty gia đình của Vương tổng. Tổng tài và Phó Tổng hiện nay đều là trợ thủ đắclực trước kia của Vương tổng.” sự sùng bái trên mặt Thái Tĩnh phỉ, khómà nói nên lời được.
“À.”
“Vương tổng không thích người khác gọianh ấy là Vương tổng, nếu em gặp được anh ấy, gọi anh ấy là Vương tiênsinh là được rồi. Mặc dù Vương tổng xuất thuân giàu có, tính cách lại vô cùng ôn hòa, cũng vô cùng gần gũi. Trước kia, anh ấy đều ăn cơm trưa ởnhà ăn với mọi người.”
“À.”
“Vương tiên sinh tài hoa hơn người, lànhân vật truyền kì trong giới Kiến trúc. Lúc anh ấy bị điều đi, mọingười ở đây đều rất buồn.”
“À.” Tôi cảm thấy trong giọng nói của Thái Tĩnh Phỉ, tràn ngập tình cảm.
Bất tri bất giác, tôi đã đi theo chị tavào văn phòng thứ 3. Căn phòng đầu tiên sau cánh cửa là chỗ làm việc của thư ký, bên trong có phòng nghỉ. “Tiểu Điền, đây là Annie mới tới,phiên dịch viên tổ tiếng Anh. Bây giờ có tiện gặp Trương tiên sinhkhông? Hôm qua tôi có hẹn trước.”
“Mời vào, Trương tiên sinh đang đợi hai người.”
Phó Tổng CGP Trương Khánh Huy là mộtngười đàn ông trung niên có năng lực, da đen, vóc người nhỏ, mũi quắp,có những nét đặc thù của người phía Nam. Giọng nói của ông ta quả nhiênmang âm Trọng Khánh rất nặng. Ông ta nhiệt tình bắt tay tôi. Ba ngườichúng tôi đơn giản nói chuyện vài câu, xem như làm quen, sau đó ông tacó điện thoại, chúng tôi cũng nhân cơ hội đi ra.
Văn phòng của tôi ở phòng 1902, đốidiện với cửa thang máy. Văn phòng có một dàn máy tính rất tốt, ngoài ra, công ty còn cấp cho tôi một laptop Sony, vô cùng nhẹ, vô cùng nhỏ. Tôinằm mơ cũng không nghĩ tới rằng mình sẽ có được một chiếc laptop Sony.
Tôi mở máy tính ra, bắt đầu dùng hòmthư
[email protected] – hòm thư riêng của tôi ở công ty – để nhận giấytờ. Nhiệm vụ của tôi là phiên dịch tất cả các giấy tờ do CGP gửi tớihoặc bản sao gửi tới cho tôi. Dịch tiếng Trung thành tiếng Anh, hoặc từtiếng Anh thành tiếng Trung. Tiếng Pháp và tiếng Đức do những phiên dịch viên khác phụ trách.
Thông tin giữa Bắc Kinh và Zurich vôcùng nhộn nhịp, danh sách thư rất dài. Tôi nhìn sơ qua một chút, bêntrong có một lá thư của Lịch Xuyên, hoan nghênh René tiên sinh chuyểntới phân bộ ở Pháp làm việc. René tiên sinh tiếp nhận công tác Kiến trúc sư trưởng do Nặc tiên sinh bàn giao vì Nặc tiên sinh phải chuyển tớiphân bộ ở Úc. Công văn nghiêm túc, gửi qua các phân bộ của CGP trên toàn cầu thông qua thư ký Ruth của anh.
Tôi chỉ tốn 3 phút để dịch nó thànhtiếng Trung, gửi cho toàn thể thành viên trong công ty. Đồng thời thậtvui vẻ phát hiện, công việc này khá là thoải mái. Tôi hoàn thành cácgiấy tờ cần phải dịch trong vòng hơn 2 tiếng, sau đó tới nhà ăn ăn cơm.
Nhà ăn ở tầng 18, không cần đi thangmáy, đi bộ một tầng, tới rất nhanh. Nhà ăn cung cấp cơm Trung và cơm Tây dưới hình thức tiệc đứng. Tôi lấy một phần cơm chiên, một khúc cá khocay, một ly cà phê, ngồi ăn một mình. Chỉ chốc lát sau, một cô gái ănmặc khá hợp thời trang bưng một đĩa salad vô cùng lễ phép hỏi tôi, cóthể ngồi cùng bàn với tôi không. Tôi vội vàng gật đầu.
“Chị là Emma tổ tiếng Pháp, tên tiếngTrung là Ngả Manh Manh. Em nhất định là phiên dịch viên tiếng Anh mớitới Annie đúng không?”
“Đúng vậy.” tôi đứng dậy, nhận lấy ly trà trong tay Emma : “Em ở 1902, xin chiếu cố nhiều hơn.”
“Chị ở 1904, văn phòng của tụi mình kề nhau nha. Nhìn em có vẻ rất trẻ, vừa mới tốt nghiệp à?”
“Đúng vậy. Em tới từ Cửu Thông.”
“Bích Tuyên vừa mới đi tuần trước, đikhá đột nhiên. Công ty vội vàng tuyển người, lại không chịu tốn sức đăng thông báo tuyển dụng, liền trực tiếp mời người từ Cửu Thông tới.” Emmacười với tôi, vô cùng quyến rũ : “Nghe nói trả giá không ít.”
“Làm gì có,” tôi nói “Bên phía Cửu Thông gần đầy cũng nhận rất nhiều hợp đồng, rất bận, thật ra cũng thiếu người.”
“Bọn chị đều đoán xem người đến sẽ làai. Mỗi ngày bọn chị đều cầu nguyện, hy vọng Cửu Thông sẽ không phái một ông già tới đây.” Emma nói “Nhưng mà em trẻ như vậy, bọn chị cũng chấnđộng. Em tới 20 tuổi chưa?”
“Hai mươi hai. Chị thì sao?” tôi cảm thấy Emma trông cũng không già.
“Ba mươi hai.”
Tôi hoảng sợ : “Không thể nào? Em cảm thấy chị nhiều nhất chỉ có hai mươi lăm.”
“Thứ nhất, chị không kết hôn. Thứ hai,mỗi ngày chị đều ăn salad và vitamin.” Emma dùng nĩa xỉa mấy lá rau,chấm tương salad Ý, ăn ngon lành.
“Chị Ngả –”
“Ai, kêu chị là Emma.”
“Emma, chị làm ở đây bao lâu rồi?”
“Chị thuộc nhóm nhân viên già nhất công ty, mười năm. Lúc tới chị cũng chỉ bằng em.”
Tôi nghĩ thầm trong lòng, mười năm trước Lịch Xuyên còn chưa tới hai mươi tổi, còn chưa tốt nghiệp. Công ty nàyhiển nhiên không phải được sáng lập lúc anh tới.
“Xem ra, chị rất thích chỗ này.”
“Đúng vậy. Biết tại sao tới bây giờ chị vẫn độc thân không?” Emma bỗng nhiên cười vô cùng thần bí.
Tôi lắc đầu.
Emma cúi đầu lại, thấp giọng nói : “Chị tính dụ dỗ một vị Tổng tài ở đây, cho tới bây giờ cũng chưa thành công.”
Thấy vẻ mặt tôi kinh ngạc, Emma cười hahả : “Đúng là cô bé con, em tin là thật à. – đương nhiên là chị nói giỡn rồi. Em thích đi dạo phố sau giờ làm không? Chị biết vài cửa hàng quầnáo khá tốt. Còn nữa, em có thích đi spa không? Chị có mấy thẻ thời hạnmột năm, người ta tặng. Chỗ Lysa mặt nạ khá tốt, chị có hai thẻ, khôngdùng được, tặng em đó.”
Dứt lời, rút thẻ từ trong túi ra, cứng rắn nhét vào tay tôi.
“Cám ơn chị Emma!”
“Emma.”
“Dạ, Emma.”
Emma xé một gói bánh nhỏ, ăn thật nhã nhặn. Nói : “Chiếc túi trong tay em, rất khác biệt.”
Đúng là biết hàng. Chiếc túi Gucci này là Lịch Xuyên mua cho tôi.
“Vậy à? Người ta tặng.”
“Bạn trai?”
“Trước đây. Chia tay lâu rồi.”
“Bạn trai em kiếm tiền không ít đi?”
“Sao chị biết được?”
“Chị chấm chiếc túi này từ năm nămtrước, rất mắc, đấu tranh thật lâu, rốt cuộc cũng không nỡ lòng mua.Hàng thật giá tới hơn hai vạn. Còn mắc hơn một chiếc laptop xịn. Phốivới chiếc quần bò Calvin Klein này của em, rất mốt, hơn nữa là mốt độc.”
Quần bò cũng là Lịch Xuyên mua. Anhkhông thích dạo cửa hàng, nhưng ánh mắt mua đồ đúng là số một. Tôi nhìnnhìn chiếc túi trong tay, vội vàng nói qua loa : “Cái này chắc chắnkhông phải là đồ thật.”
“Nếu ngay cả thật giả hay không mà chịcòn không phân biệt được, thì còn làm ăn gì trong công ty nước ngoài này nữa? Hôm nay lúc chị Thái giới thiệu em, tụi con gái tổ tiếng Pháp vàtiếng Đức đều nhìn thấy chiếc túi này, đều khẳng định em là bạn gái mớicủa Tiêu Quan.”
Tôi liều mạng lắc đầu : “Không đúng không đúng, bạn gái của Tiêu tổng là Đào Tâm Như ở phòng nhân sự của Cửu Thông.”
“Sao vậy được? Chị rất thân với Đào TâmNhư, cùng lắm là yêu đơn phương mà thôi. Tiêu Quan mặc dù lăng nhăng,nhưng danh tiếng trong giới làm ăn khá tốt, anh ta là thỏ không ăn cỏgần hang, chưa bao giờ yêu đương với người trong công ty. Đào Tâm Nhưbiết rõ còn cố phạm vào, trông cậy vào lòng thành tâm của mình khiến cho Tiêu Quan phá luật. Kết quả không phải rơi vào kết cục thiếp tâm nhưnước, lang tâm như thiết còn gì?”
Tôi lại phủ nhận : “Tóm lại, em tuyệt đối, tuyệt đối không phải bạn gái của Tiêu Quan.”
“Vậy à?” ánh mắt Emma lướt qua đỉnh đầutôi, dừng lại ở cửa nhà ăn. Chị nở nụ cười ha ha, lại còn dùng đôi taytrắng nõn mềm mịn kia nhéo nhéo mặt tôi.
Tôi ngẩng đầu. Thấy Tiêu Quan không biết đã tới hồi nào, lập tức đi tới trước mặt tôi.
“Tiêu tổng.” tôi vội vàng đứng dậy.
“Annie,” Tiêu Quan thản nhiên nhìn về phía tôi và Emma, chào “Manh Manh.”
“Tiêu tổng và Emma quen nhau?”
“Ừ, tôi và Manh Manh là bạn học. Cô ấy học trên tôi một khóa. Là đàn chị, lúc họp lớp hay gặp mặt.”
“Tiêu Quan, sao hôm nay lại rảnh rỗi tới CGP vậy?” Manh Manh ngẩng đầu nhìn anh ta, trên mặt có một nụ cười trêu chọc.
“Anh tới bàn chút việc với Giang tổng.Em biết mà, anh cũng làm bất động sản, muốn mời Kiến trúc sư giúp mộtchút.” Anh ta ngồi xuống, nói với tôi : “Thế nào, Annie, ngày đầu tiênlàm việc đã quen chưa?”
“Rất tốt. Thấy thoải mái hơn Cửu Thông.”
“Công việc ở CGP không thoải mái đâu.Đợi tới lúc bận lên, em sẽ có rất nhiều công tác phiên dịch. Gần đây họđang bận với hạng mục ở Ôn Châu, em có quen thuộc lắm với khẩu âm ở ÔnChâu không?”
Tôi nhất thời bắt đầu lo lắng : “Sao?Tôi phải dịch tiếng Ôn Châu à? Nghe nói ở đó có khá nhiều người vùngKhách Gia. Tôi không hiểu một câu tiếng Khách Gia nào cả.”
“Đừng lo lắng,” anh ta cười cười “Nhữngngười em phải giao tiếp phần lớn là quan chức chính phủ, họ sẽ cố gắngnói tiếng phổ thông với em.”
“À.” Tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi “Như vậy, mấy cuốn sổ tay bán đấu giá kia, anh giao cho ai?”
“Đào Tâm Như.” Anh ta nói “Đào chủ nhiệm ngày nào cũng mắng tôi.”
“Tiêu tổng, anh ăn cơm trưa chưa?” tôi hỏi.
“Chưa. Bên cạnh mới mở một nhà hàng thịt nướng Mông Cổ, ai cũng nói ngon. Có muốn đi thử một chút không? Tôi mời.”
“Cảm ơn…” tôi chỉa chỉa vô dĩa của mình, thật ra tôi còn chưa động đậy gì, “Tôi đã ăn không ít rồi, hơn nữa, dạdày tôi hôm nay không thoải mái lắm…”
“Không sao, để lần sau.” Vẻ mặt anh ta có chút xấu hổ, hiển nhiên lòng tự trọng to lớn đã chịu đả kích.
Chúng tôi tiếp tục khách sáo vài câu, sau đó anh ta thật lễ phép tạm biệt.
Tôi quay đầu lại, thấy Manh Manh trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt rất kỳ quái.
“Sao vậy?”
“Em, Annie, lại dám công khai từ chối Tiêu Quan? Dây thần kinh nào của em bị đứt vậy?”
“Không phải em nói rồi à? Em không phải bạn gái anh ta. Tại sao phải ăn cơm với anh ta, khiến cho người ta hiểu lầm?”
“Em biết không? Tiêu Quan không coi aira gì, mắt cao hơn đỉnh, rất ít khi chủ động với con gái. Bọn con gáiđúng là vô cùng háo sắc, tình nguyện bỏ tiền ra mời anh ta ăn cơm, anhta còn chưa thèm đi nữa là.”
“Được rồi, em thừa nhận, em có bệnh, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Được chưa?”
“Ai, xem em kìa. Nhớ ngày đó, chị cũnglà kén cá chọn canh, đến bây giờ thì không được việc gì. Em nha, nhấtđịnh phải tới tuổi chị mới biết được cái gì là hối hận.” Emma lấy diđộng ra đưa cho tôi : “Gọi điện thoại cho người ta nói em không đau dạdày nữa đi, nhanh lên.”
Tôi cười, lắc đầu, trả điện thoại lại cho chị : “Em thấy hai người rất hợp nhau, không thôi chị tự gọi đi.”
Trở lại văn phòng, tiếp tục làm việc. Làm được một giờ, điện thoại reo.
“Alo?”
“Là tôi, Tiêu Quan.”
“Tiêu tổng, chào anh.”
“Dạ dày của em sao rồi?”
Còn nhớ vụ này nữa, tôi sợ tới mức vã mồi hôi lạnh : “Khỏe…khỏe rồi.”
“Buổi tối đi ăn thịt nướng Mông Cổ được không?”
“Tôi…buổi tối…có giờ Yoga.”
“Mấy giờ bắt đầu?”
“Bảy giờ.”
“Mấy giờ xong?”
“Tám giờ.”
“Tám giờ tôi tới đón em. Nói cho tôi biết chỗ học Yoga đi.”
Không còn cách nào khác, tôi đọc địa chỉ.
“Như vậy, Annie, cho em 10 phút thay đồ, 8 giờ 10 phút gặp.”
Tôi còn muốn nói thêm vài câu, điện thoại đã bị ngắt.
Tôi tập Yoga xong, cũng không thay đồ,đầu đầy mồ hôi mồ kê đứng ngay cửa sân vận động. 8 giờ 10 phút, TiêuQuan đúng giờ lái xe tới.
Tôi tự mở cửa xe, ngồi vào.
Anh ta chậm rãi lái xe, một hồi lâu cũng không nói câu nào. Tôi ngồi cạnh anh ta, cũng không hé răng.
Một lát sau, trên đường có đèn đỏ, anhta bỗng nhiên nói : “Có lẽ em không biết, lúc học đại học, tôi từng theo đuổi Manh Manh. Lúc đó người theo đuổi cô ấy rất nhiều, tôi miễn cưỡngđược xếp vào top trên. Có một lần, cô ấy nhìn trúng một món quần áo, rất mắc, tôi không có tiền mua cho cô ấy. Đương nhiên còn có những chuyệnkhác nữa, nên chúng tôi chia tay.”
Tôi chờ anh ta nói tiếp.
“Sau đó, chúng tôi đều tốt nghiệp. Tôilàm ăn kiếm được chút tiền, cô ấy nghe nói, từng chủ động tới tìm tôi.Tôi không để ý tới cô ấy, cô ấy rất tức giận.”
“Cái này có liên quan gì tới tôi không?”
“Hôm nay, trước mặt cô ấy, em khiến tôi khó xử. Cô ấy nhìn bộ dạng của tôi, trong lòng nhất định rất vui vẻ.”
“Tôi không biết…”
“Có biết hay không cũng không sao.” Anh ta nói “Tóm lại, tối nay, em phải theo tôi đi ăn thịt nướng Mông Cổ.”
Tôi cảm thấy, cách nói chuyện của anh ta không được ăn khớp cho lắm.
“Tiêu tiên sinh, phiền anh ngừng xe lại một chút.” Tôi lạnh lùng nói.
Mặt anh ta trắng bệch, ô tô thắng gấp lại.
“Xin hỏi, anh có phải con một hay không?”
“Đúng vậy, vậy thì sao?”
“Bởi vì anh là con một, có một đạo lý,chỉ sợ anh hiểu trễ hơn những người có anh chị em một chút.” Tôi mở cửaxe, nói với anh ta : “Thế giới này, không phải tất cả mọi thứ đều xoayquanh anh. Anh có chuyện không vui với người nào đó, tôi cũng không cótrách nhiệm gì, cũng không liên quan gì tới tôi. Tạm biệt!”
Tôi đóng sầm cửa xe lại, nghênh ngang bỏ đi.
Hôm sau, tôi từng nghĩ, Tiêu Quan sẽđuổi việc tôi trong cơn giận dữ, vì biên chế của tôi vẫn thuộc CửuThông. Không ngờ qua một tháng trời, lại không có động tĩnh gì. Tôikhông nghe được tin tức gì của Tiêu Quan, cũng không nhận được điệnthoại hay thư từ gì của anh ta. Tôi làm việc chăm chỉ, mệt mỏi liền đứng cạnh thùng rác hút thuốc, không có ai khó xử tôi, cũng không có gì quấy rầy tôi. Tôi ngồi một mình một văn phòng, lúc phiên dịch bật chút nhạcnhẹ. Có khi làm xong việc trước hạn, tôi đi tới chỗ Manh Manh ở bên cạnh hoặc những phiên dịch viên khác nói chuyện phiếm. Khi nào bọn họ làmviệc mệt mỏi, hoặc là lúc ăn cơm trưa, cũng hay tới chỗ tôi, hoặc là kéo tôi cùng đi dạo phố. CGP ngoại trừ Tổng tài, Kiến trúc sư và Kỹ sư ra,tất cả đều là nhân viên nữ.
Có một ngày, tôi làm việc xong, đi langthang trên mạng, muốn tìm tiểu thuyết đọc, không tìm được sách, lại tìm được một trang web đăng truyện.
“Trang web Tấn Giang nguyên sang.”
Tôi phát hiện, ở đó không chỉ khôngthiếu tiểu thuyết ngôn tình, mà hơn nữa, bất kì ai cũng có thể đăng kímột bút danh, trở thành một nhà văn internet.
Tôi dùng nửa tiếng để đăng kí một bútdanh, Huyền Ẩn. Từ này, có nghĩa là nghĩa bóng. Sau đó, tôi đọc truyện“Thiên Vũ” của Đỗ Nhược trên mạng và ba bộ khác. Tôi mở cửa sổ rất nhỏ,có ai vào tôi liền tắt đi. “Thiên Vũ” khiến cho hiệu suất làm việc củatôi cao lên rất nhiều. Ngày nào tôi cũng muốn làm việc xong thật nhanh,để xem chương tiếp theo của “Thiên Vũ” thật nhanh. Đáng tiếc, chưa tớimột tuần, tôi liền đọc xong tất cả các chương của “Thiên Vũ”. Sau đó,tôi đọc hết truyện của Hoa Sen Xanh. Tiếp theo tôi đọc hết truyện củaMinh Hiểu Khê, Thủy Tâm Sa, Tình Xuyên…đợi tới khi tôi phát hiện mìnhhết truyện để đọc rồi, tôi lại dùng bút danh mình đăng kí để viếttruyện.
Tôi quyết định đặt một cái tựa cho tiểu thuyết của tôi, tên là : “Chuyện cũ của Lịch Xuyên.”
Tôi viết chương 1, phát hiện chỉ có 5 lượt xem, có một độc giả bình luận, hai chữ : “Cố lên!”
Được rồi, tôi liền vì vị độc giả kêu tối cố lên này mà viết. Tôi nhanh chóng viết chương 2, chương 3. Tôi cảmthấy câu chuyện của tôi và Lịch Xuyên, ngoại trừ cảnh cuối cùng ra, thìvô cùng xinh đẹp. Có vài chỗ, tôi viết tắt đi, có vài chỗ, tôi phóng rarất nhiều. Tin tôi đi, Lịch Xuyên thật sự, tuyệt đối tốt đẹp hơn LịchXuyên dưới ngòi bút của tôi nhiều. Tôi vừa viết vừa khóc, đắm chìm trong những ký ức đẹp đẽ, không thể tự kiềm chế. Nhân tiện cũng khiến cho độc giả của tôi cảm động phát khóc.
Tôi vô cùng hy vọng Lịch Xuyên chính lànhân vật trong truyện của mình, tôi có thể muốn viết anh thế nào thìviết, sau đó cho tôi và anh, một kết cục thật mỹ mãn.
Đương nhiên, đây không phải sư thật.Nhưng Lịch Xuyên trong truyện có thể khiến cho tôi dần dần quên đi LịchXuyên thật sự. Nỗi đau này, bị tôi miêu tả hết lần này tới lần khác, dần dần bị loãng đi, tình yêu này, bị tôi nhớ lại hết lần này tới lần khác, trở nên chán nản. Tôi thấy một Lịch Xuyên khác ngày càng chân thật hơntrong đầu tôi, càng ngày càng gần. Mà Lịch Xuyên thật sự thì càng ngàycàng ảm đạm, càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến thành một chấm nhỏ, dầndần cách xa tôi.
Nhiều thuốc lá như vậy, nhiều rượu nhưvậy, nhiều đêm mất ngủ như vậy. Còn có lần tôi đứng một mình ở vườn hoatrên sân thượng của Long Trạch kia, chăm chú nhìn dòng xe cộ trong gióđêm, nếu không có bố và em trai, có lẽ tôi sẽ nhảy xuống.
Tôi rốt cuộc tìm được một cách để chôn kín tình yêu lại, biến đau khổ thành vui sướng.
Mỗi buổi sáng, việc đầu tiên sau khi tôi thức dậy chính là mở máy tính ra, xem dưới truyện của tôi có thêm những bình luận nào. Đương nhiên, đôi khi cũng sẽ có người mắng tôi. Cho dùlà khen hay là mắng thì đều không sao cả. Yêu cầu của tôi rất thấp, cóngười để ý tôi là được.
Ban ngày tôi làm việc rất nghiêm túc, có rất nhiều việc, vùi đầu sáng tác “Chuyện cũ của Lịch Xuyên”. Buổi tốitôi luyện Yoga, đi quán bar, nhảy đầm. Chơi vô cùng mệt, về nhà nằmxuống liền ngủ.
Tôi sống một cuộc sống vô cùng phong phú.