Tiểu Thành hỏi:
- Ai vậy?
Võ Dương nằm trở lại ghế phụ lái:
- Bạn trai cũ, ở bên đường nói mấy câu không hợp. Thứ không có tiền đồ, chưa làm gì đã chạy rồi. Không biết Hiểu Lỗ sao lại tìm cái thứ đó, chia tay cũng chia tay rồi mà còn dây dưa lằng nhằng.
Ninh Tiểu Thành không truy hỏi cặn kẽ, khởi động xe:
- Tao đưa mày tới ga xe lửa là đi nhá, ngày mai tự mày nghĩ cách về nhà.
- Ngày mai không cần mày quan tâm, tao quá giang xe họ về là được.
Võ Dương chợt cảm khái:
- Con gái bây giờ một mình trong xã hội thật khó khăn, không quơ tay mấy cái thì tương lai bị bắt nạt cũng không có chỗ nói. Mày không thấy chứ, hồi nãy mặt Tưởng Hiểu Lỗ bị dọa trắng bệch.
Nhìn dáng vẻ phiền chán của Võ Dương, Ninh Tiểu Thành đoán được suy nghĩ cậu ta bảy tám phần:
- Nhớ Bội Bội chứ gì.
Võ Dương ngớ người, lập tức phản bác:
- Tao nhớ nhỏ đó làm gì? Đứng sắp cao hơn tao mà đừng nói ra tay, một cái đùi của tao cũng có thể khống chế nhỏ đó.
Ninh Tiểu Thành vui vẻ:
- Mày cứ mạnh miệng.
Đưa Võ Dương đến ga xe lửa, Ninh Tiểu Thành định quay xe về nhà, hai ngày nữa là sinh nhật ông Ninh, anh nhớ ngày không chuẩn, sợ mình quên nên muốn hôm nay mua quà tặng ông.
Con người của cha Tiểu Thành có chút nguyên tắc nhỏ, ông có thể không tổ chức sinh nhật, nhưng thân là con trai mà không nhớ là không được.
Quà tặng cũng không cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-cu-cua-bach-duong/130894/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.