Bởi vì Đường Văn Minh không biết lái xe nên Phương Dịch cũng không bắt hắn ra sân bay tiễn, miễn cho lúc về phiền toái. Vì thế sáng hôm sau Phương Dịch lưu luyến không rời ôm Đường Văn Minh dây dưa, chỗ này sờ một chút, chỗ kia hôn một chút. Đường Văn Minh đang ngủ bị gây rối tức mình đạp cho Phương Dịch một cước.
Phương Dịch bị đá giận quá hóa cười, ôm đầu Đường Văn Minh cắn cắn, hôn hắn thiếu chút nữa trợn trắng mắt.
“Muốn làm liền làm, làm xong mau cút !” Đường Văn Minh thở hổn hển mắng, mẹ nó, hắn tí thì hít thở không thông !
Phương Dịch dùng sức vò đầu Đường Văn Minh, chôn đầu trước ngực hắn nghe tiếng tim đập, làm sao bây giờ? Thật muốn đóng gói hắn mang đi a ! Phương Dịch cảm giác từ khi xác định rõ tình cảm, hình như càng ngày mình càng thích hắn hơn. Loại tình cảm mãnh liệt này đôi khi khiến anh bất an, bởi cảm giác tình cảm đối phương đáp lại không được như mình mong muốn.
Phương Dịch tự giễu cười cười, nguyên lai khi yêu ai cũng sẽ có cảm giác lo được lo mất, không ngờ chính mình cũng có ngày này.
Đường Văn Minh mơ hồ dần thiếp đi, Phương Dịch ngẩng đầu nhìn kỹ khuôn mặt đối diện như muốn khắc sâu vào trong đầu.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ Đường Văn Minh dường như cảm giác được tầm mắt nóng rực của Phương Dịch. Hắn thở dài một hơi, hai tay ôm đầu Phương Dịch, hai chân kẹp lấy thân thể anh, tức giận nói: “Có bản lĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-cong-thanh-thu/2393945/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.