Phương Dịch ở nhà chị ba dự tiệc thôi nôi không tính là thoải mái. Cha mẹ vẫn đối xử lạnh nhạt với anh như trước, chị ba xếp cho anh ngồi cùng đám người trẻ tuổi, chị hai trước khi tới đã huấn luyện Phương Dịch một hồi, nhưng đối với đứa em “dạy mãi không sửa” cũng không biết nên làm thế nào. Tuy anh là con trai duy nhất nhà họ Phương nhưng bởi vì vấn đề tính hướng, nay người đứng ra đại diện cho gia đình là chị hai, vị trí của anh trở nên rất xấu hổ.
Nhìn đám người trẻ tuổi ngồi cùng bàn chuyện trò vui vẻ, Phương Dịch ngược lại không có tâm trạng nói giỡn. Mai chính là lễ Giáng Sinh, anh lấy lý do nhân dịp lễ Giáng Sinh đầu tiên của hai người rủ Đường Văn Minh đến thành phố A, Đường Văn Minh lại nghĩa chính từ nghiêm cự tuyệt.
“Lễ Giáng Sinh là lễ của người nước ngoài, chờ anh trở về tôi cùng anh đón tết nguyên đán, đó mới là lễ của người Trung Quốc chúng ta, ngoan nha.”
Phương Dịch lúc ấy thiếu chút nữa đáp điện thoại, hận không thể nương theo sóng điện thoại bay về túm lấy Đường Văn Minh, sau đó hung hăng quất mông hắn một trận.
Nguyên nhân Đường Văn Minh không đến thành phố A đương nhiên không chính khí như hắn nói. Hắn biết mấy hộp đêm dịp này có nhiều sự kiện, thân từng là người đứng giữa vạn bụi hoa nay lại không thể không tu thân dưỡng tính, dưới tình huống không cần ‘nhục thể va chạm’ tranh thủ đi ra ngoài giải trí một chút cũng là tất yếu.
Nếu Phương Dịch ở đây hắn nhất định không thể ra ngoài chơi bởi vì vết thương trên mặt vẫn chưa khỏi, nhưng nghe nói lần này trong quán bày trò đeo mặt nạ, Đường Văn Minh quyết định mang Tống Kiến Quốc đến thăm thú một chút, đương nhiên hắn muốn đi chơi là chính.
Tống Kiến Quốc đương nhiên là đồng ý cả trăm lần, còn đặc biệt đi mua hai chiếc mặt nạ kim quang lấp lánh, Đường Văn Minh thấy thế liền phỉ nhổ, nói: “Mang cái này làm sao câu được tiểu thụ a?”
Tống Kiến Quốc giận dữ mắng hắn: “Chú ý chút, cậu là người có gia đình !”
Đường Văn Minh nhất thời mặt mày xấu hổ, quan hệ giữa mình với Phương Dịch có chút biến hóa, hắn vẫn còn lơ mơ lắm. Dưới tình huống như vậy hắn thật sự không biết nên xác định như thế nào.
Đêm Giáng Sinh Phương Dịch gọi điện thoại đến nói để Vạn Ngạn Dân mời bọn họ ăn cơm, dù sao Vạn Ngạn Dân cũng là một mình một người, mọi người bầu bạn cũng tốt. Đường Văn Minh lúc ấy sợ tới mức tè ra quần, trốn trong WC tìm một đống lý do thoái thác, cuối cùng nói hắn phải đi họp lớp với Tống Kiến Quốc mới khiến Phương Dịch miễn cưỡng tin.
Cúp điện thoại, Đường Văn Minh lúc này mới kinh ngạc phát hiện mình thế nhưng cả người mồ hôi lạnh, có thể thấy được hắn rất để ý đến Phương Dịch nghĩ gì, nhất thời tâm sinh áy náy.
Nhưng hắn chỉ đi ra ngoài chơi đùa thôi mà, cũng không phải đi tìm người thuê phòng, có gì phải sợ đâu. Nghĩ như vậy, Đường Văn Minh cũng an tâm hơn.
Bởi đủ loại nguyên nhân, Đường Văn Minh đã lâu lắm rồi không đi chơi, nhìn trong quán bar người đến người đi, bỗng nhiên cảm thấy có phần xa lạ.
Tống Kiến Quốc lại không có cảm xúc giống hắn, y mang theo mặt nạ ánh vàng rực rỡ hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang chen chúc trong đám đông, bị người ta sờ soạng mấy cái y cũng không nhận ra, chung quy là người nhiều, va quẹt thân thể cũng là bình thường. Tống Kiến Quốc không ý thức được mình đang ở gay bar, mỗi người ở đây đều có khả năng nảy sinh dục vọng với y.
Đường Văn Minh vốn còn muốn che chở cho Tống Kiến Quốc, chỉ thấy y “Oạch” một cái trượt vào sàn nhảy, theo âm nhạc lắc lư lung tung. Nhảy kiểu này thật sự là muốn bao nhiêu khó coi liền có bấy nhiêu, Đường Văn Minh yên lặng thu hồi ý nghĩ ban đầu, làm như không quen.
Hắn ngồi một góc tương đối ít người uống rượu, chẳng bao lâu liền có tiểu thụ dán lên sờ mó đùi hắn. Đường Văn Minh đã lâu không được hưởng đãi ngộ loại này, nhất thời có chút thụ sủng nhược kinh. Tiểu thụ kia thấy hắn không hề vồ vập thì áp lại, đối với hắn càng thêm hài lòng.
Đường Văn Minh lâu lắm không tán tỉnh tiểu thụ nên có hơi không quen, thành ra có vẻ chất phác, thế nào lại vừa ý tiểu thụ.
“Anh đẹp trai không hay đến đây chơi sao?” Tiểu thụ hỏi, nhẹ nhàng niết cánh tay hắn.
Đường Văn Minh vẫn không nhúc nhích, thanh âm bình tĩnh không gợn sóng, đáp: “Cứ cho là vậy đi.”
Hắn gần đây quả thực không ra ngoài mấy.
“Đêm nay một mình sao?” Tiểu thụ áp chân lên đùi hắn.
“Không hẳn.” Đường Văn Minh theo bản năng lui lại, lập tức thấy hối hận, này không phải rụt rè sao? !
“Còn có ai nha?” Tiểu thụ không những không lùi mà còn tiến tới, tay sờ lên eo hắn niết niết, nói: “Có phải đến cùng bạn trai không?”
“Chỉ là bạn bè.” Đường Văn Minh rùng mình, cúi đầu nhìn tiểu thụ.
Tiểu thụ nhìn hắn cười quyến rũ, tươi cười bậc này tuyệt đối có thể khiến phần lớn các tiểu công lang huyết sôi trào, nhưng đối tượng có thể làm Đường Văn Minh nổi thú tính không phải cậu, tự nhiên hắn nghĩ đến bi kịch của mình, nhất thời tâm tình trêu đùa tan biến hết.
Gần đây hắn không có phiền não cấm dục, cho nên quên mất tiêu vấn đề của “qua qua”, bây giờ nghĩ đến thật sự là tràn đầy bi thương, cũng hết hứng ứng phó tiểu thụ, hắn tỏ thái độ không có tâm tư hẹn hò.
Tiểu thụ ngây ngẩn cả người, hành động vừa rồi của cậu đã là dụ hoặc trắng trợn, vốn cứ tưởng Đường Văn Minh rụt rè hay không có kinh nghiệm gì đấy, nguyên lai là chướng mắt cậu. Tuy cậu không cam tâm, nhưng đêm nay tiểu công tham gia rất nhiều, cậu không cần nóng lòng đi tìm đối tượng, vì thế sờ soạng Đường Văn Minh thêm hai cái xong liền bỏ đi.
Hết thảy đều không thoát khỏi ánh mắt của hai tiểu thụ bên cạnh, một tiểu thụ trong đó cầm tay tiểu thụ còn lại, trong lòng sợ hãi nói: “Honey, may mà chúng ta là một đôi, bằng không sẽ thảm chẳng khác gì người kia. Thời buổi bây giờ theo đuổi tiểu công quá khó, người sau so với người trước càng quý hiếm, này chính là hậu quả của việc thụ nhiều công ít nha.”
Tiểu thụ thứ hai nắm chặt tay đồng bạn, gật đầu nói: “Đúng vậy, chúng ta đúng là thông minh, mà tiểu công này nhìn mặt quen quá, hình như từng gặp ở đâu rồi.”
“A !” Tiểu thụ thứ nhất giật tay ra, vẻ mặt giận dỗi nói: “Chẳng lẽ honey từng ngủ với người kia? !”
“Ai nha, không có.” Tiểu thụ thứ hai vội vàng dỗ người yêu: “Tuyệt đối không có, nếu từng ngủ làm sao lại không nhớ được? Tên này không phải loại hình tớ thích, cái này cậu biết mà.”
“Hừ !” Tiểu thụ thứ nhất bĩu môi.
“Thôi mà.”Tiểu thụ thứ hai ôm lấy cậu hôn một cái lên mặt.
Hai người nhìn nhau cười, lập tức làm lành.
“Bất quá tớ cũng cảm giác tiểu công này nhìn quen quen.” Tiểu thụ thứ nhất sờ cằm nói.
“Chẳng lẽ cậu? !” Đến lượt tiểu thụ thứ hai sinh khí.
“Không có mà, tớ…” Tiểu thụ thứ nhất bỗng nhiên vỗ tay kêu lên: “Tớ nhớ người này là ai rồi, hắn chính là một trong hai người chơi trò đuổi bắt ở cái quán mà mình hẹn hò ấy !”
“Tớ nhớ rồi, nguyên lai là hắn !” Tiểu thụ thứ hai đánh giá Đường Văn Minh, nói: “Hôm nay tại sao hắn chỉ có một mình, chẳng lẽ thất tình ?”
Hai tiểu thụ nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được biểu cảm giống nhau, hai người nhất thời đều lui lại một bước, thân mật ban đầu chuyển thành xa lạ.
Ngay khi trong mắt hai người dấy lên đao quang kiếm ảnh, Đường Văn Minh lại đứng dậy đi mất khiến hai người thất vọng, bọn họ liếc nhìn đối phương, lại chậm rãi tựa vào cùng nhau.
Đường Văn Minh buồn bực muốn chết, đừng tưởng tiếng nhạc lớn thì hắn không nghe thấy hai tiểu thụ kia nói cái gì, đúng là thế sự thay đổi, vì hoàn cảnh sinh tồn mà thụ phải qua ngày với thụ sao? Các tiểu công đang làm cái gì vậy? !
Hắn hận a, hận bản thân hữu tâm vô lực, càng hận hơn nữa là mình phải chuyển trận doanh, chuyển trận doanh chưa tính, hắn còn phát sinh tình cảm với đối tượng thử nghiệm.
Hắn không xứng làm công ! Chẳng lẽ “qua qua” hắn gặp kiếp nạn này là vì trời cao thấy hắn không chuyên nghiệp nên trừng phạt sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]