Có thể chắc chắn một điều, một điều luôn đúng, ấy chính là no cơ bụng ắt sẽ chùng cơ mắt.
Thế nên là, khi hai đứa ăn xong, bác gái cũng đã dọn khay, Vân mệt mỏi muốn trèo lên giường.
Cơ mà, giường là giường của Huy!
Vân ỉu xìu thở dài, đành vừa ngồi vừa gật gật gù gù một lúc rồi gục xuống bàn.
*****
Chăn ấm đệm êm thích quá, chả muốn dậy chút nào, cơ mà có chuông báo thức Vân dậy đi học thêm rồi. Vân lấy tay quờ điện thoại trên mép gối, nhưng không thấy đâu, Vân bắt đầu tỉnh tỉnh rồi hốt hoảng.
Vân đang nằm trên giường Huy!
Nhưng, phòng chẳng có ai, quần áo Vân vẫn đầy đủ, thế tức là… không sao cả.
Có tiếng mở cửa, Huy đi vào, trên tay cầm một cốc sữa ấm.
- Cậu đã ngủ suốt hai tiếng rồi đấy.
Vân đỏ mặt. Có ai ngủ trưa suốt hai tiếng như Vân thế không?
Mà còn nửa tiếng nữa là đến giờ đi học thêm, Vân vội chạy ra ba lô tắt báo thức rồi xem lại sách vở. May là Vân cũng đã mang vở đi học thêm đến đây. Xong, Vân khoác ba lô lên vai, đi vội ra cửa. Nhưng, vừa bước được mấy bước, Huy đã giữ tay Vân lại.
- Cậu đi đâu đấy?
- Tớ đi học thêm.
- Ai cho cậu đi học thêm?
- Cậu chẳng bảo cho tớ đi học còn gì?
- Đi học thêm thì không được.
- Sao cậu vô lý thế?
Vân ức lắm, đã sắp muộn rồi, hôm nào Vân cũng đi muộn ngại hết cả người mà tên này còn giữ Vân lại. Vân giật tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-bat-dau-tu-mot-nu-hong/32760/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.