Công tước nói một câu đó rồi nửa cười nửa không đứng dậy rời đi, để lại Ôn Tĩnh Hàn ôm một bụng tức không có chỗ trút và người mặc áo đen hai mắt nhìn nhau.
“Phòng của cậu đã được dọn dẹp sạch sẽ. Mời đi theo tôi.” Một anh quản gia trẻ tuổi mặt lạnh băng đột nhiên xuất hiện, phá vỡ bầu không khí trầm mặc.
Ôn Tĩnh Hàn đi theo anh ta vào phòng dành cho khách, đóng cửa lại mới từ từ ổn định tinh thần. Cậu không đoán được ý đồ của công tước Canterbury. Cậu cũng từng nghe đồn công tước cực ưa sạch sẽ khi lựa chọn tình nhân, hoặc có thể nói là một kẻ theo chủ nghĩa đàn ông cao ngạo. Nếu là vậy thì hẳn cậu phải an toàn mới đúng. Nhưng nếu không có ý với cậu thì cái biểu hiện đó rốt cục là làm sao? Lần đầu tiên Ôn Tĩnh Hàn thấy thấp thỏm lo âu, bởi vì đối thủ lần này thật sự quá thâm sâu khó dò. Thôi, cái gì đến sẽ đến. Ôn Tĩnh Hàn đành phải dành sức lực để suy nghĩ nên dùng lợi thế gì để đàm phán với công tước, tranh thủ lấy được bằng chứng xác thực.
Cứ thế, cậu ở một mình đến khi có người mang bữa tối đến. Tiếp đó là màn đêm buông xuống, cũng không gặp lại công tước. Ôn Tĩnh Hàn thở phào nhẹ nhõm, xả nước ra bồn, lấy quần áo chuẩn bị đi tắm rồi nghỉ ngơi. Tập kích buổi đêm gì chứ, cái tên công tước cao ngạo chia chắc khinh không thèm làm đâu.
Ôn Tĩnh Hàn đang cởi quần áo thì cửa cạch một tiếng mở ra.
Ôn Tĩnh Hàn cứng người, tay còn cầm cái áo vừa cởi, chậm rãi nghiêng đầu sang. Quả nhiên, ngài công tước đang đứng ở cửa, mắt sáng như tia X quét nhìn toàn thân Ôn Tĩnh Hàn.
Ôn Tĩnh Hàn giật giật khóe môi: “Ngài công tước, đêm đã khuya rồi, nếu ngài đến để chúc ngủ ngon thì thật khách khí quá. Good night, see you tomorrow.”
Công tước mặt không đổi sắc, mắt vẫn dán vào môi Ôn Tĩnh Hàn.
… Cái bầu không khí kỳ quặc này rốt cục là thế nào! Ôn Tĩnh Hàn đang muốn bạo phát thì công tước sải chân đi về phía cậu.
Ôn Tĩnh Hàn lùi lại một bước, cả người căng lên như dây đàn, mắt nhìn chằm chằm vào từng cử động của hắn.
Đến khi sắp dán sát lên người cậu, công tước mới dừng lại, một tay chống lên tường, vây Ôn Tĩnh Hàn vào góc tường hợp với tủ quần áo. Hơi thở nóng ấm phả lên cổ cậu. Ôn Tĩnh Hàn xoay mặt đi, cái áo trong tay bị siết đến nhăn nhúm.
Công tước nhẹ nhàng cọ chóp mũi lên má Ôn Tĩnh Hàn: “Mùi hương gì vậy? Cậu dùng nước hoa à?”
Ôn Tĩnh Hàn cố nén ý nghĩ đấm cho hắn một phát, “Ngài ngửi nhầm rồi, trên người tôi không có mùi nước hoa, chỉ có mồ hôi thôi.”
Công tước nhướn mày: “Vậy thì chắc là mùi thơm của mồ hôi. Đất nước của cậu có cách nói thế nào nhỉ? À, mồ hôi đầm đìa(1),nghe cũng gợi hình đấy chứ.”
Ôn Tĩnh Hàn không ngu đến mức hỏi hắn gợi cái hình ảnh gì. Có nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết đó chắc chắn là thứ mình không muốn thấy. Phải dập tắt ngay ý nghĩ này của hắn mới được. Cậu không phải đàn bà, dùng thân thể làm vũ khí để đạt được mục đích chỉ là vạn bất đắc dĩ mà thôi, tuyệt đối không có lần thứ hai.
“Tôi nhớ ra rồi, tôi không dùng nước hoa, nhưng anh Thần có dùng. Chắc đây là mùi hương trên người anh ấy. Ngài cũng biết mà, hai chúng tôi ở bên nhau cả ngày lẫn đêm, như hình với bóng.” Ôn Tĩnh Hàn đành lôi cái chuyện mà bản thân cậu cũng không muốn nhắc đến này để đối phó với hắn, cầu thoát thân.
Quả nhiên, công tước nghe vậy nhíu mày, bỏ tay xuống, lùi ra sau hai bước.
Ôn Tĩnh Hàn còn chưa kịp thở phào vì tránh được một kiếp, thì người đối diện đột nhiên hành động nhanh như cắt, giật mạnh tay cậu rồi vác cả người lên vai.
“Anh điên rồi! Bỏ tôi xuống!” Ôn Tĩnh Hàn kinh hãi, vừa dùng khuỷu tay đánh mạnh vào lưng công tước, vừa kêu lên. Cậu có thể đoán trước ngay sau đây mình sẽ bị ném lên giường.
Nhưng, chuyện xảy ra lại nằm ngoài dự đoán. Sith Canterbury vác cậu đi thẳng vào phòng tắm. Tùm! Ném mạnh Ôn Tĩnh Hàn vào bồn tắm lớn đầy nước, chẳng có chút gì thương hương tiếc ngọc.
“Khụ khụ …” Cả người ướt sũng, còn bị sặc nước. Ôn Tĩnh Hàn dựa vào thành bồn ho khù khụ.
Công tước từ trên cao nhìn xuống Ôn Tĩnh Hàn ướt như chuột lột, lạnh lùng nói: “Nếu trên người cậu đã có mùi khó chịu, thì ngoan ngoãn tắm sạch sẽ từ trong ra ngoài cho ta.”
Nước có độ ấm vừa phải, nhưng lúc này trong lòng Ôn Tĩnh Hàn đang có một ngọn lửa bùng lên dữ dội. Ngần này tuổi rồi, chưa ai có thể dễ dàng khiến cậu tức giận đến mất hết lý trí thế này. Cảm xúc đè nén nhiều ngày nay cũng sắp sửa bùng nổ. Vì thế, Ôn Tĩnh Hàn hoàn toàn mất kiểm soát.
“Tôi *** anh XX!” Ôn Tĩnh Hàn vớ lấy mấy thứ chai lọ để bên cạnh bồn, nhắm thẳng người đối diện mà ném.
Dường như công tước không ngờ Ôn Tĩnh Hàn lại phản ứng như vậy, hơi ngẩn ra, đến lúc định tránh thì đã muộn, bị mấy cái chai lọ đó đập vào cánh tay. Màu mắt hắn tối hẳn đi. “Cậu đúng là thiếu dạy dỗ, thật dã man.”
Dã man?! Ôn Tĩnh Hàn muốn nổi trận lôi đình. Tôi mà dã man thì cái hành động vác người ta lên rồi ném thẳng vào bồn tắm của anh là cái gì? Lịch thiệp à?!!!
Xem ra công tước muốn đích thân dạy bảo cậu tình nhân mới không nghe lời này. Hắn bước một chân vào bồn tắm, vươn tay kéo Ôn Tĩnh Hàn lại gần, xé toạc quần áo cậu.
“Đồ mũi lõ chết tiệt!” Ôn Tĩnh Hàn xoay cổ tay vùng ra khỏi tay hắn, tay kia thì bóp cổ hắn. Hai người cứ thế lao vào đánh nhau, chẳng còn hình tượng gì cả.
“Chết đi!”
“Con mèo hoang này …”
“Khốn kiếp!”
Bốp, xoảng, rầm, ùm …
Hai anh vệ sĩ tận chức tận trách đứng ngoài cửa là Tom và Jerry quay sang nhìn nhau, cùng chảy nước miếng: Ông chủ thật là dũng mãnh … Woa, kịch liệt quá đi … Nghe có vẻ khẩu vị nặng nha …
Công tước không ngờ Ôn Tĩnh Hàn lại biết võ, mà cũng khá khỏe, nhất thời tránh không kịp, bị cậu dùng mấy đòn đánh lung tung chả ra đâu vào đâu tập kích khuôn mặt, quặp lấy cổ. [Thật ra Ôn Tĩnh Hàn vẫn còn sót lại chút lý trí, kiểm soát bản thân không đánh hết sức, giữ lại vài phần thực lực, nếu không thì …]
Đang đánh nhau, không biết đụng phải cái gì mà chờ khi hai người để ý tới thì bọt xà phòng đã tràn hết ra ngoài, bong bóng nước bay lơ lửng trên không trung rồi từ từ rơi xuống sàn. Khi bong bóng vỡ, hai người đột nhiên dừng khựng lại như bị nhấn công tắc.
“Ha … ha ha ha … ha ha ha ha … khụ khụ, ha ha ha …” Ôn Tĩnh Hàn đột nhiên cười phá lên như bị dại, vừa cười vừa đấm bồm bộp vào bồn tắm đầy nước, làm càng nhiều bong bóng bay lên.
Công tước đứng ngoài bồn tắm áo bị kéo lệch sang một bên, trên cổ có dấu đỏ khả nghi, trên mặt trên người cũng ướt nước, còn cả đống bọt xà phòng, trông thê thảm như con sói háo sắc đột nhập vào phòng tắm nữ bị đánh hội đồng. Chắc cả đời này chưa có bao giờ hắn khó coi như bây giờ. Ôn Tĩnh Hàm đột nhiên thấy hả hê, cơn giận cũng tan hết, cứ thế sảng khoái cười ha hả.
Công tước vốn mất kiên nhẫn đang định mạnh tay lúc này cũng rất là rối rắm. Hắn chưa bao giờ dùng sức mạnh với tình nhân, như vậy có khác gì cưỡng bức đâu, chả có tí mỹ cảm nào cả. Hắn thích dùng đủ loại cách thức làm đối phương thần phục mình, ngoan ngoãn tiếp nhận mình. Nhưng cứ thích làm mình làm mẩy, không biết điều còn đối nghịch với hắn, thậm chí dùng cả vũ lực thì đây đúng là lần đầu. Điều này thực sự làm hắn bực bội [Cái đồ không biết phân biệt đúng sai = =]. Nhưng lúc này, Ôn Tĩnh Hàn ngồi trong bồn tắm đầy bọt cười sang sảng, dù bộ dạng có thê thảm cỡ nào cũng không che đi được đôi mắt trong ngần sáng lấp lánh của cậu, dẫu rằng đó là vì đang cười nhạo hắn. Giờ phút này, công tước rất muốn tìm hiểu người này kỹ hơn nữa, để xem cậu còn che giấu bao nhiêu cảm xúc, xem cậu chống cự được đến bao giờ, càng muốn biết bản thân hắn có thể khoan dung đến mức nào. Quá trình này chắc sẽ rất thú vị. Kết quả cuối cùng biết đâu lại là một niềm vui bất ngờ. Công tước vô cùng chờ mong.
“Tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường đi ngủ. Sáng mai chín giờ xuống ăn sáng với ta.” Công tước chỉnh lại quần áo, làm như chưa có chuyện gì xảy ra, để lại Ôn Tĩnh Hàn đã im bặt, tao nhã bước ra khỏi phòng tắm.
Vừa phát tiết bất kể hậu quả, Ôn Tĩnh Hàn đột nhiên thấy hơi hối hận. Thà rằng công tước đánh cho cậu một trận còn tốt hơn là bình tĩnh chấm dứt như thế này. Ẩn sau sự bình tĩnh đó chắc chắn là lốc xoáy càng nguy hiểm hơn. Tên công tước biến thái không ai sánh kịp này nhất định là đang giữ sức để đánh đòn phủ đầu.
Từ khi quyết định báo thù, dường như cậu luôn tự gây rắc rối cho mình, trì trệ không có tiến triển, thậm chí suýt nữa bị lệch khỏi phương hướng ban đầu. Chẳng lẽ cậu thật sự không biết trời cao rộng, làm ra quyết định sai lầm ư? Tâm trạng của Ôn Tĩnh Hàn bỗng từ trên cao rớt thẳng xuống đất, chợt thấy nản lòng …
____________________________
(1) Nguyên văn nó là香汗淋漓, mình cũng tra thử rồi, kết quả bằng hình ảnh nó cũng như cụm từ “mồ hôi đầm đìa” của mình vậy, tức là ra rất nhiều mồ hôi sau khi vận động mạnh. Đặc biệt ở đây là mùi mồ hôi này nó không khó chịu, mà nó thơm (“hương hãn lâm li”mà). Tất nhiên cũng là một cách hình dung thôi chứ có thơm ko mình ko biết:v À, một điều nữa là vì toàn thân ra mồ hôi nên nó tạo cho làn da một lớp nước bóng mịn, và trông rất quyến rũ, đặc biệt những ai có làn da đẹp. ^^
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]