Editor: Nguyệt
Ôn Tĩnh Hàm đứng bên quầy bar, lòng thấy bồn chồn. Một bên là kẻ địch đột nhiên thổ lộ, một bên là nhiệm vụ tạm thời chưa có tiến triển. Hai bên như đang chơi trò kéo co trong đầu cậu, làm cậu nhức nhối mãi không thôi.
Cậu liếc nhìn Tưởng Thư ở cách đó không xa. Quan hệ của Tưởng Thư và Lê Long có thể là một điểm đột phá. Nhưng điều kiện tiên quyết là cậu phải xác định được Tưởng Thư không thật lòng yêu gã ta, mà chỉ ứng phó tạm thời giống như cậu. Suy nghĩ đến nhập tâm, Ôn Tĩnh Hàm lỏng tay, nắp chai rượu rơi trên mặt quầy, lăn vài vòng rồi rơi xuống dưới.
Cậu vội vàng cúi người chui xuống dưới tìm.
Ánh sáng mờ tối làm cậu vất vả lắm mới tìm được cái nắp, lùi lại một chút rồi nhanh chóng đứng thẳng người dậy.
“A ——–” Ôn Tĩnh Hàm kêu khẽ, ngồi xổm xuống, hai tay ôm đầu. Lùi lại chưa đủ mà đứng dậy quá nhanh nên đầu cậu đập vào thành quầy bar. Lần này đúng là đau nổ đom đom mắt.
Đúng lúc đang không vui, Ôn Tĩnh Hàm như đứa trẻ nóng nảy đập quầy bar một cái. Lúc thu tay về, cậu ngạc nhiên nhìn kẽ tay mình, rồi lập tức thò xuống dưới quầy bar mò mẫm. Chỉ một lát mà cả người cậu đổ mồ hôi lạnh.
“Tĩnh Hàm, cậu đang làm gì thế?” Giọng Tưởng Thư truyền tới.
“Nhặt đồ thôi, không cẩn thận nên bị cộc đầu.”
Tưởng Thư tới xem cậu: “Không nghiêm trọng chứ?”
“Không sao, chỉ u một cục thôi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-an-ho-so-dac-biet/1945642/quyen-7-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.