Editor: Nguyệt
Quan Cẩm cứ thế ngồi trước mộ ông già, vừa uống cà phê vừa để đầu óc phiêu đãng.
“Nhóc, sau này mang một cô mông to về, sinh một đám trẻ cho ông già này tiêu khiển đi!”
“Cái gì? Thích nam? … Vậy mang một cậu trai mông vểnh về đi, a ha ha …”
Quan Cẩm bật cười. Ông già chết tiệt, rốt cuộc cũng không đợi tôi mang được người nào về, mông thường thường cũng không.
Quan Cẩm nhấp một ngụm cà phê, khóe mắt liếc thấy một bóng váy đỏ bước đến, dừng lại ở bậc thềm trên cùng, nhìn qua đây. Quan Cẩm thu hồi ánh nhìn, không có ý định chào hỏi.
Người đó chậm rãi đi tới, ngồi bên Quan Cẩm: “Đây là mộ của Colletor?”
Quan Cẩm gật đầu.
“Chắc ông ấy ở một thế giới khác cũng sống rất tự do tự tại.” Elena nhẹ nhàng phẩy chiếc lá khô rơi trên bia mộ.
“Cô ăn mặc rực rỡ thế này đi thăm mộ là để chọc tức ông ấy à?”
“Tôi mà mặc đồ tối màu, ông ấy sẽ nói là ‘con bé này ăn mặc chẳng có thẩm mỹ gì cả’.” Gương mặt Elena có vẻ hoài niệm.
“Hình như cô không kế thừa ai cả.” Quan Cẩm nói.
“Duyên phận đưa đẩy, tôi quen họ khi còn học trung học. Sau đấy tôi liền làm cái nghề này. Đều do họ ảnh hưởng, tôi bị tâm lý con người cuốn hút.”
“Hừ, đúng thế, lôi người ta ra nghiên cứu thấu đáo, rồi mình dễ dàng thao túng, điều khiển.”
Elena cười khẽ: “Quan, cậu nói thế là thành con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-an-ho-so-dac-biet/1945593/quyen-5-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.