Editor: Nguyệt
Khi Quan Cẩm mở bừng mắt ra, hắn thấy trần nhà trắng xóa, bức tường trắng xóa, cái chăn trắng tinh, và Ôn Tĩnh Hàn.
Sống lại lần nữa à?
Ôn Tĩnh Hàn ngồi bên cạnh mắt lim dim ngủ gà gật nghe được động tĩnh trên giường, lập tức mở mắt ra.
Quan Cẩm xoa xoa cổ ngồi dậy: “Sao cổ tôi lại đau thế này?”
“Lúc ở trên thuyền cậu bị ngất, chắc là trẹo rồi.” Ôn Tĩnh Hàn trả lời.
“Trẹo? Trẹo cổ?” Quan Cẩm nhìn khinh bỉ, “Ngã đến trẹo cổ đúng là động tác độ khó cao.” Lại nói, sao mình lại ngất đi nhỉ …
Đầu óc hỗn độn dần trở nên tỉnh táo. Quan Cẩm cố nén cơn đau ở cổ, ngồi thẳng người: “Anh ta chết rồi?”
Ôn Tĩnh Hàn chớp mắt mấy cái, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Quan Cẩm, lại nhìn bàn tay túm chặt ga giường của hắn, buột cười: “Hỏi thẳng nhỉ. Cậu hy vọng anh ta chết rồi hay chưa chết?”
“Tôi bắn trúng tim anh ta, không cứu được.” Mặt Quan Cẩm trắng nhợt.
“Hừ, bắn trúng tim? Tên đó có tim sao? Được rồi, anh ta đang ở phòng bên cạnh, còn thở. Bây giờ cậu đi bắn thêm phát nữa vẫn kịp đấy.”
Quan Cẩm chợt cảm thấy thân thể mềm nhũn. Không chết ư, thật sự chưa chết ư … Hắn xốc chăn lên, xuống giường, lao ra cửa. Ôn Tĩnh Hàn nhìn hắn chạy đi, lắc đầu than nhẹ: Lại một đôi mù quáng giày vò nhau.
Quan Cẩm dán mặt vào tấm kính thủy tinh, nhìn người nằm bất động trên giường bệnh trong phòng cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-an-ho-so-dac-biet/1945590/quyen-5-chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.