Editor: Nguyệt
Ban đêm, Điền Thanh Lâm lặng lẽ xuống khoang thuyền, đi đến phòng lạnh, gọi khẽ: “Tôi ở đây. Cậu đến chưa?”
“Này, tôi ở đây …”
Một bóng người bước từ sau ống dẫn ra, đứng phía sau Điền Thanh Lâm, một tay giơ cao cái ống.
Điền Thanh Lâm cảm thấy đằng sau như có tiếng gió, quay phắt đầu lại. “A¬——!”
…
Elena tắt đèn bàn, chuẩn bị đi ngủ thì nghe có tiếng gõ cửa.
“Ai thế? Muộn thế này rồi.” Cô khoác áo ngủ, đi ra mở cửa.
“Là cô à, vào đi. Có phải có chuyện gì không?” Elena nghiêng người, để Phương Lâm vẻ mặt bần thần bước vào.
…
Một nhân viên phục vụ nửa đêm không ngủ được nên dậy đi dạo. Ngẩng đầu lên thấy chỗ lan can tầng hai mơ hồ có ánh sáng. Anh ta giật mình, rón rén bước lên cầu thang, lặng lẽ đi tới chỗ có ánh sáng.
Hành lang trải thảm dày nên anh ta không gây ra tiếng động gì lớn.
Lại gần, hình như có người đang ngồi xổm, trên sàn để thứ gì đó phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Nhân viên phục vụ bắt đầu hối hận, anh ta không nên hành động một mình. Vì thế, anh ta chuẩn bị âm thầm rút lui. Nhưng, có vẻ người đó phát hiện ra anh, đứng dậy nhìn về phía anh.
Nhân viên phục vụ sửng sốt: “Ra là ngài. Muộn thế này rồi, ngài có cần tôi giúp gì không?”
Người kia cười cười: “Đang cần đây.” Vừa đi vừa nói, “Tôi bị mất đồ rồi.”
Nhân viên phục vụ nhìn người nọ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-an-ho-so-dac-biet/1945577/quyen-5-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.