Editor: Nguyệt
Quan Cẩm đang dùng xiên(1) và kìm(1) vật lộn với đám ốc sên trong đĩa.
Lục Vân Dương thật sự không nhìn được nữa, đưa phần được mình lột xong cho hắn: “Trải qua chuyện đó mà cậu vẫn có thể ăn uống thoải mái được, tôi bội phục rồi đấy.”
Quan Cẩm chẳng buồn ngẩng đầu lên: “Dân dĩ thực vi thiên(2). Không ăn thì người chết là chúng ta chứ ai.”
“Này, cậu ta suýt thì rơi xuống đầu tôi đấy.” Lục Vân Dương chống cằm, vẻ mặt bi thương: “Cậu không định an ủi tâm hồn yếu đuối bị chấn kinh của tôi sao?”
Quan Cẩm không để ý đến anh. Thực lòng hắn thấy tiếc vì người kia không rơi xuống đầu Lục Vân Dương. Anh ta đứng quay lưng lại hiện trường, vậy mà ngay trước khi người rơi xuống đất gần như đồng thời cảm nhận được sự khác thường với mình. Trực giác nhạy bén như của dã thú ấy thật khiến hắn ngạc nhiên.
Thời gian quay ngược lại hai tiếng trước.
Lục Vân Dương đi đến xem xét tình hình của người bị rơi xuống. Do không bị va đập vào bề mặt bê tông nên không xảy ra tình trạng máu me be bét, nhưng mặt cỏ cũng bị nhuộm đỏ. Nhìn nam sinh kia là biết, rơi từ tầng bảy xuống, khả năng sống sót cực thấp.
“Gọi 110, 120” Hắn quay đầu nói với các sinh viên đứng xung quanh. Rất nhiều người nghe thế mới kịp phản ứng, vội vàng lấy điện thoại di động ra.
“Làm sao thế?” Lục Vân Dương nhìn Quan Cẩm đang dụi mắt.
“Không có gì.” Thật ra trong khoảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-an-ho-so-dac-biet/1945511/quyen-3-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.