Editor: Nguyệt
Tầng ngầm của viện 3.
“Giao ban đi, Đại Lý.” Hai nhân viên vệ sinh phụ giúp mọi người đẩy xe đến.
“Lão Vương, anh thu lại mấy cái chai vứt đi hôm qua chưa?” Đại Lý nhận lấy xe đẩy.
“Hôm nay phải xử lý rất nhiều ga giường cũ, không có thời gian. Vừa lúc, xe rác này cũng phải đẩy qua đó.”
Đại Lý nhận lấy xe đẩy đi qua cửa an toàn, hướng về chỗ xử lý rác thải của bệnh viện ở cuối tầng ngầm.
Thình lình có một người đột nhiên đứng ra cản đường đi. Đại Lý hoảng sợ, nhìn chăm chú một lát: “Là … là anh à, có việc gì không?”
Người nọ nhìn xe đẩy, chỉ về phía sau nói: “Ai là người thu dọn chỗ đó? Trên mặt đất vẫn còn bông thấm cồn sát trùng chưa thu kìa.”
“Sao? Vâng vâng, tôi dọn ngay đây.” Đại Lý vội vàng gật đầu, chạy về phía sau.
Người nọ thấy bóng Đại Lý khuất hẳn mới cúi đầu nhìn xe đẩy. Sau đó, hắn vươn tay rút từ đống phế phẩm trên xe ra một ống truyền dịch, nhét vào trong túi, nhìn trái nhìn phải rồi nhanh chân biến mất sau cửa an toàn.
…
“Tôi nói này, em thật sự không có vấn đề gì chứ?” Quan Cẩm đứng bên cạnh xe, nhíu mày.
“Em cũng muốn hỏi đấy. Em nào có trêu ai chọc ai mà lại thành ra thế này chứ!” Ngô Manh ủ rũ ngồi chồm hổm trên mặt đất.
“Vậy em kể lại tình hình lúc đó đi.” Trần Kiều Vũ nói với vẻ hơi hoài nghi.
“Em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-an-ho-so-dac-biet/1945495/quyen-2-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.