“Hai anh lúc nào cũng cùng ra cùng vào, là đang hợp tác sao?” Ngô Manh nháy mắt với Quan Cẩm và Lục Vân Dương đi đằng sau.
“Phải.”
“Không phải.”
Ngô Manh: “…”
Lục Vân Dương nhìn Quan Cẩm chỉ hận không thể vứt anh ra xa, trộm nói với Ngô Manh: “Tính trẻ con, gần đây tôi chọc giận cậu ấy nên đang làm mình làm mẩy thôi. Nhưng mà, lát nữa ra ngoài mua cho cậu ấy mấy cây kẹo que là được.”
Ngô Manh bừng tỉnh đại ngộ, nhìn Lục Vân Dương như nói ‘em hiểu’: “Vậy anh mang theo anh ấy cùng phá án chắc vất vả lắm, còn phải dỗ nữa.”
“Thói quen …” Lục Vân Dương bất đắc dĩ lắc đầu.
“Là thế này, hôm nay em đi làm thì nghe nói Lôi Tĩnh chuyển viện.”
“Đúng vậy, vì để an toàn, nên cô ấy vừa tỉnh liền được chuyển viện.” – Lục Vân Dương nói.
“Vậy à.” Ngô Manh lúc này mới yên tâm, “Đúng rồi, sáng hôm nay có rất nhiều người bàn tán sôi nổi về chuyện Lôi Tĩnh bị thương. Bởi vì đại đa số đều không biết tình hình thực tế nên lại nghĩ đến các khả năng khác. Năm trước có một bệnh nhân bị đau ruột thừa, phải làm phẫu thuật cắt bỏ. Vì là phẫu thuật đơn giản nên người đó chỉ nằm viện vài ngày, Lôi Tĩnh chính là hộ lý phụ trách. Sau đấy bệnh nhân này cứ kêu ca khó chịu mãi, động một cái là muốn nằm viện kiểm tra toàn diện, mỗi lần kiểm tra xong không có vấn đề gì anh ta liền đi, nhưng không lâu sau lại tới. Cứ thế, từ năm trước đến năm nay anh ta nằm viện tổng cộng năm lần, mỗi lần đều ở khu phòng bệnh Lôi Tĩnh phụ trách. Em nghe nói, trong khi nằm viện, anh ta cứ thích quấn lấy Lôi Tĩnh, nhưng vì không có hành động gì quá mức nên Lôi Tĩnh cũng không để ý.”
“Em từng gặp người đó chưa?” – Quan Cẩm hỏi.
“Dạ không, em ít khi đến khu phòng bệnh của Lôi Tĩnh. Em chỉ biết người nọ hình như tên Chương Lập Viễn, là một người làm nghề tự do. Còn có một nữ bệnh nhân khác cũng tương tự, thường xuyên nói mình thấy khó chịu, nhưng không kiểm tra ra vấn đề gì cả. Chẳng qua, cô ấy chưa từng ở lại bệnh viện, chỉ đến khám thôi, Lôi Tĩnh không biết cô ấy. Chúng em vẫn cảm thấy hai người này chắc là bị chứng nghi bệnh.”
“Chứng nghi bệnh?” Quan Cẩm cảm thấy ý nằm ngay mặt chữ.
“Chứng nghi bệnh, hay Hypochondria(*). Người mắc chứng này luôn nghĩ mình có bệnh, cho dù đã chẩn đoán chính xác là không có vấn đề, bọn họ vẫn không tin, dẫn đến lo âu nghiêm trọng, khủng hoảng, thậm chí hậm hực.” Lục Vân Dương giải thích.
“Trùng hợp là hôm nay Chương Lập Viễn lại đến nằm viện kiểm tra, mà cô bệnh nhân kia cũng hẹn bác sĩ sáng nay tới kiểm tra. Em chủ yếu là mời các anh đến xem liệu Chương Lập Viễn có gì kỳ quặc hay không.” Ngô Manh dẫn hai người tới khu phòng bệnh phổ thông, đi đến phòng cuối cùng, xuyên qua khe cửa chỉ vào bên trong: “Phòng này chỉ có một mình anh ta nằm thôi.”
Quan Cẩm nhìn vào trong, chỉ thấy một người đàn ông trẻ tuổi đang nằm trên giường bệnh, hỏi bác sĩ đang xem sổ khám bệnh của mình: “Sao không thấy hộ sĩ Lôi đâu?”
Bác sĩ chẳng buồn nhấc mắt: “Hộ sĩ Lôi có việc, gần đây không đến.”
“Sao? Có việc gì?” Người đàn ông ngồi bật dậy, vẻ mặt lo lắng: “Không phải bị bệnh chứ?”
“Hỏi thăm nhiều thế làm gì, chuẩn bị sáng mai làm kiểm tra, nhớ không được ăn gì đâu đấy.” Bác sĩ đặt sổ khám bệnh lại trên đầu giường.
“Vậy hộ sĩ Lôi bao giờ mới đến được?” Chương Lập Viễn vẫn bám riết không tha.
“Khó nói.”
Bác sĩ không để ý đến anh ta nữa, xoay người ra khỏi phòng bệnh. Còn Chương Lập Viễn thì ở trên giường đứng ngồi không yên.
Vừa rời khỏi khu phòng bệnh, Ngô Manh vội vàng hỏi han: “Thế nào? Có nhìn ra gì không?”
Quan Cẩm cùng Lục Vân Dương liếc nhìn nhau, người đàn ông kia ngay cả người bình thường như hắn cũng xem hiểu được: “Người này căn bản không bị chứng nghi bệnh gì cả, mà là bệnh tương tư.”
“Bệnh tương tư? Ý anh là anh ta thích Lôi Tĩnh, cho nên mới động một cái là chạy đến bệnh viện?” Ngô Manh trợn tròn mắt, “Thật lằng nhằng quá.”
Lục Vân Dương hỏi: “Lôi Tĩnh có phải người cố chấp, hơn nữa không thích nói về việc cá nhân không?”
“Xem như vậy, có đôi khi rất bướng bỉnh. Bình thường tuy cứ hi hi ha ha, nhưng quả thật cô ấy rất ít nói về cuộc sống của mình.” Ngô Manh gật đầu.
“Phỏng chừng là Chương Lập Viễn đã thích Lôi Tĩnh trong lúc nằm viện, đáng tiếc thổ lộ nhưng bị kiên quyết cự tuyệt. Công việc của hộ sĩ thì bận rộn, Chương Lập Viễn không tìm được cơ hội, bất đắc dĩ chỉ đành giả bệnh để nằm viện nhiều lần, muốn gần gũi với Lôi Tĩnh. Lôi Tĩnh không thích đàm luận chuyện cá nhân, cho nên không đề cập đến, nhưng tôi đoán đồng nghiêp cùng khoa với cô ấy chắc đã nhìn ra manh mối rồi.”
Ngô Manh rũ vai: “Ai, cứ nghĩ sẽ có tiến triển, kết quả lại đi theo hướng ái tình.”
“Để phòng vạn nhất, chúng tôi sẽ xác minh lại. Nhưng mà, em có thể mang tôi đi xem nữ bệnh nhân kia không?” Quan Cẩm hỏi.
“Anh nghi ngờ cô ấy?” Ngô Manh kinh ngạc.
“Cẩn thận vẫn hơn …” Quan Cẩm sẽ không thừa nhận rằng mình thấy hiếu kỳ với chứng nghi bệnh, cho nên lấy chuyện công làm việc tư.
Đáng tiếc, khi bọn Quan Cẩm đến, người phụ nữ kia đã khám xong. Tay cô đặt lên nắm đấm cửa, khóe miệng nhếch lên nói với người trong phòng: “Cảm ơn bác sĩ Triệu. Tôi sẽ lại đến.” Nói xong liền đạp giầy cao gót, gấu quần lay động, chậm rãi rời đi.
“Người này cũng không mắc chứng nghi bệnh.” Lục Vân Dương khẳng định.
“Vì sao? Anh mới nhìn thoáng qua thôi mà.” Quan Cẩm không hiểu.
“Chứng nghi bệnh là một loại chướng ngại tâm lý. Người mắc phải bình thường sẽ lo âu, ưu sầu, hốt hoảng, cho nên có thể nhìn ra được từ trạng thái tinh thần. Còn người phụ nữ này, mặt tươi cười, đi đường ngẩng đầu ưỡn ngực, cách ăn mặc sáng sủa, từ mọi phương diện đều biểu hiện ra là một người kiêu ngạo và tự tin. Hơn nữa, khi cô ấy nói với bác sĩ là sẽ lại đến, hoàn toàn không có vẻ lo lắng cho thân thể của mình, mà là rất chờ mong.”
Quan Cẩm nghiêng đầu suy nghĩ: “Chẳng lẽ người phụ nữ này cũng đến theo đuổi tình yêu đích thực?”
Lục Vân Dương nhún vai: “Ai biết được?”
Quan Cẩm hoang mang. Thời buổi gì thế này, vì tình yêu mà không bệnh cũng muốn giả bệnh, suốt ngày chạy tới bệnh viện mà người khác tránh còn không kịp. Vậy hắn đây chết đi sống lại, có phải nên bái tạ thượng đế mỗi ngày không?
Giằng co đến trưa cũng không có tiến triển gì. Quan Cẩm uể oải ngồi trong xe. Hiện tại, những ngày thế này có lẽ nhiều người thấy máu me kích thích, nhưng so với cuộc sống trước đây của hắn, quả thật là vô vị nhạt nhẽo như nước sôi. Có nên suy xét lại việc trở về không? Cứ tiếp tục thế này, có khi chính hắn cũng bị “Quan Cẩm” chiếm đoạt thực sự. Nếu không trở về lại liên lạc với Tony, bảo anh ta dò đường.
“Tiểu Cẩm đang nghĩ gì thế?” Lục Vân Dương đột nhiên dán mặt vào.
Quan Cẩm giật mình tỉnh lại: “Sao anh không lái xe?!”
Lục Vân Dương thở dài: “Hết sức rồi, từ sáng đến giờ chưa kịp ăn cơm nữa. Nếu không cậu lái đi?”
Quan Cẩm mắt sáng rực, nói với vẻ ghét bỏ: “Vô dụng, để tôi.”
Lục Vân Dương ngồi vào ghế phó lái, khóe miệng hơi nhếch lên. Đã sớm phát hiện cậu nhìn thấy chiếc xe này là sáng mắt lên mà. Quả nhiên, đàn ông đều yêu nhất tốc độ.
Mười phút sau … Lục Vân Dương cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh, túm chặt lấy tay cầm trên trần xe, thử thuyết phục Quan Cẩm: “Tiểu Cẩm, hay là để tôi lái đi.”
“Chẳng phải anh đói nên không có sức sao?” Quan Cẩm nhàn nhã chuyển tay lái, liếc mắt nhìn anh một cái.
“Đói bụng không chết người, nhưng lật xe sẽ chết người.”
“…”
Quan Cẩm không tình nguyện ngồi lại vị trí cũ. Tại sao ai ngồi xe hắn lái cũng y hệt nhau, cứ y như mẹ hắn, tận tình khuyên bảo mà yêu cầu lái xe thay hắn. Được rồi, thật ra mẹ hắn là tròn hay méo hắn cũng không biết, nhưng trên TV đều diễn vậy mà.
Lượn một vòng qua quỷ môn quan trở về, Lục Vân Dương không nhịn được hỏi: “Cậu lái xe bao lâu rồi?”
“Mười bốn mười lăm năm.” Quan Cẩm bật thốt ra.
“… Vậy tức là cậu mười hai tuổi đã lái xe … Chẳng trách lại … khác người như thế.”
Quan Cẩm biết mình nói sai, chỉ đành kiên trì chống đỡ: “Đương nhiên, người thường không thể lý giải được thiên tài.”
Lục Vân Dương im lặng một lát, “Ai nha.”
“Anh lại làm sao nữa?” Quan Cẩm hơi bực.
“Đầu óc choáng váng, dạ dày trống rỗng, cậu nói xem có phải tôi bị bệnh không?” Lục Vân Dương cố gắng làm ra vẻ lo âu mà một người mắc chứng nghi bệnh hay có.
“Anh có bệnh! Bệnh thần kinh!”
Quan Cẩm về đến nhà liền nhào lên giường, đúng là quá mệt. Buổi chiều ở cục cảnh sát chỉnh lý tài liệu hết nửa ngày, còn phải bớt thời gian “đấu đá” với tên thầy bói kia, Quan Cẩm cảm thấy không phải mình đang sống, mà chỉ đang mơ một giấc mộng hoảng hốt.
Để sớm tỉnh mộng, Quan Cẩm mở di động lên. Quả nhiên có một tin nhắn của Tony, biết là anh ta không gạt bỏ được mà.
“Mấy ngày này thật khó sống, lão đại vì muốn duy trì thanh danh và mặt mũi của tổ chức mà chết sống không chịu buông tha ủy thác lần này. Tôi thấy mình nên tìm chỗ trốn thì hơn. Cậu ấy, đừng có hành động thiếu suy nghĩ, qua trận sóng gió này rồi lại nói. Đất nước của của cậu có câu gì ấy nhỉ, quân tử báo thù mười năm cũng không muộn.”
Quan Cẩm ném di động sang một bên. Hừ, mười năm, hắn không có nhiều kiên nhẫn như thế.
__________________
(*) Hypochondria: chứng nghi bệnh, người mắc phải thường tin(hoặc bị ám ảnh) rằng mọi biểu hiện trên cơ thể đều là dấu hiệu của bệnh tật nghiêm trọng, kể cả khi không có bằng chứng nào cho thấy người đó bị bệnh. Những người này thậm chí cho rằng những hoạt động bình thường của cơ thể như tim đập, đổ mồ hôi, và sự tiêu hóa trong ruột là triệu chứng của một hay nhiều loại bệnh nào đó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]