Chương trước
Chương sau
Editor: Nguyệt

Không có án lớn, trong phòng tổ chuyên án toàn tà âm: khò, khò …

Ôn Tĩnh Hàn từ văn phòng cục trưởng trở về, đẩy cửa ra thấy cả đống người đang ngủ ngáy o o … Bây giờ mới có mười giờ sáng mà.

“Coong coong coong!” Trịnh Phi giật mình tỉnh lại, lau nước miếng, mờ mịt nhìn xung quanh: “Sao thế sao thế? Sét đánh à?”

Lâm Bạch trực tiếp lăn từ trên ghế xuống, ngồi dưới đất ôm quả tim đang đập bình bịch vì giật mình. Những người khác cũng tỉnh lại, nhín ngó xung quanh tìm nơi âm thanh phát ra.

Ôn Tĩnh Hàn giơ cái cúp kỷ niệm được tặng trong đại hội khen thưởng của thành phố năm ngoái do phá một vụ án lớn, cầm thìa ăn cơm gõ rất hăng say.

“Đến giờ ăn rồi?” Quan Cẩm híp mắt nhìn đồng hồ. “Sớm quá, mới mười giờ mà.”

“Hừ hừ, còn biết là mới mười giờ cơ đấy. Tôi thấy mấy người không có chút tự giác nào của mười giờ hết.” Ôn Tĩnh Hàn dừng động tác, quét mắt nhìn mọi người.

Cả đám rùng mình tập thể, tỉnh hẳn.

Trịnh Phi bật người dậy, nịnh nọt: “Hì hì, tổ trưởng à, có việc gì ngài cứ sai bảo.”

“Xét thấy gần đây tổ chuyên án chúng ta khá rảnh rang, trạng thái tinh thần của mọi người cần được điều chỉnh, hiện tại tôi đề xuất kế hoạch rèn luyện đội ngũ mới …”

Quan Cẩm nhỏ giọng hỏi Lâm Bạch: “Rèn luyện đội ngũ? Là xuống cơ sở, gần gũi với dân như trong bản tin nói sao?”

Lâm Bạch vẻ mặt cầu xin: “Làm sao có thể? Cậu bị bản tin đầu độc quá nặng rồi.”

“… Cho nên, chúng ta sẽ bắt đầu từ huấn luyện bắn súng trước.” Lúc này Ôn Tĩnh Hàn mới nói đến trọng điểm.

Quan Cẩm nghe vậy mắt sáng lên rồi lại nhanh chóng ảm đạm.

“Bắn …” Lâm Bạch lật mắt, ‘hôn mê’ trên bàn.

Ôn Tĩnh Hàn gõ cúp, tổng kết: “Có câu nói cái gì đến sẽ đến, chọn ngày không bằng gặp dịp, xế chiều hôm nay làm luôn đi.”

Quan Cẩm cầm khẩu súng lục cảnh sát thường dùng trong tay, nội tâm trào lên cảm xúc khó mà ức chế. Tuy không phải súng ngắm, nhưng đây là lần đầu tiên kể từ khi sống lại mình được đụng đến súng, máu trong cơ thể cùng lòng nhiệt tình với súng chớp mắt cuồn cuộn dâng lên. Cùng lúc đó, một cảm giác mâu thuẫn khác cũng nảy sinh. Mình từng chết dưới súng, đối với nó dường như có sợ hãi và oán hận không thể nói rõ.

“Hà hà, xem cậu kìa, dù mất trí nhớ nhưng thói quen cầm đến súng là run rẩy vẫn không thay đổi.” Lâm Bạch vui sướng khi người gặp họa. “Người anh em, chỉ cần có cậu, tôi vĩnh viễn không phải người xếp hạng cuối.”

Lúc này Quan Cẩm mới nhận ra mình khác thường, nhẹ nhàng hít sâu một hơi, kiềm chế đủ loại cảm xúc, đình chỉ chút run rẩy rất nhỏ trên tay. Hiện tại, vấn đề cần suy xét nhất là mình nên bắn trúng hay bắn trượt?

Ôn Tĩnh Hàn là người đầu tiên đeo kính bảo hộ, tay trái giơ súng: “Bắt đầu đi, lần lượt theo vòng.”

“Đoàng đoàng đoàng.” Tiếng súng vang lên liên tiếp trên sân tập bắn.

Một phát súng cuối cùng vừa xong, hệ thống bắt đầu tự động báo điểm theo thứ tự.

“10 điểm.” Đây là Ôn Tĩnh Hàn từ trước đến giờ chưa khi nào bắn trật trên sân tập.

“10 điểm.” Đây là là Trịnh Phi với tài bắn súng không thua gì Ôn Tĩnh Hàn.

“8 điểm.” Đây là Trần Kiều Vũ sau một thời gian không luyện tập nên gượng tay.

“9 điểm.” Đây là Cố Tương với thuật bắn súng luôn ổn định.

“7 điểm.” Đây là Đinh Đinh dùng súng không tốt lắm.

“5 điểm.” Đây là cậu ngốc hiếm khi bắn được 7 điểm, Lâm Bạch.

“10 điểm.” Đây là Quan Cẩm lúc trước cầm súng là run tay, nổi danh vì luôn không bắn trúng …

Xoát! Những người còn lại lấy bên trái làm chuẩn, ánh mắt nhìn chằm chằm Quan Cẩm.

Quan Cẩm tháo kính bảo hộ, thản nhiên bỏ súng xuống.

Lâm Bạch bừng tỉnh đại ngộ, vỗ tay: “Nhất định là mèo mù vớ được cá rán, tỷ lệ một trên một trăm lẻ loi.”

Tất cả mọi người đều gật đầu đồng ý, chỉ có Ôn Tĩnh Hàn quay đi: “Đợt thứ hai, chuẩn bị.”

Lại một loạt tiếng đoàng đoàng.

Hệ thống tiếp tục báo điểm.

“10 điểm.” Ôn Tĩnh Hàn.



“6 điểm.” Lâm Bạch.

“10 điểm.” Quan Cẩm.

… Mọi người trầm mặc, lấy bên phải làm chuẩn.

“Tiếp tục.”

“10 điểm.” Ôn Tĩnh Hàn.

“10 điểm.” Quan Cẩm.

“10 điểm.”

“10 điểm.”

“10 điểm.”

“10 điểm.”



Những người còn lại trợn mắt há hốc mồm nhìn Ôn Tĩnh Hàn cùng Quan Cẩm anh một phát súng tôi một phát đạn, ai cũng điểm tối đa.

Lâm Bạch ôm đầu, khó có thể tin kêu lên: “Ngao! Quan Cẩm! Cậu bị nguời ngoài hành tinh bắt đi làm thí nghiệm, hiện tại cậu không phải Quan Cẩm, trong cơ thể cậu là một người sao hỏa!”

Nội tâm Quan Cẩm có hơi hoảng hốt: người sao hỏa không có, người địa cầu thì quả thật có một.

“Xem ra, Quan Cẩm mất trí nhớ không biết nên nói là phúc hay họa.” Ôn Tĩnh Hàn buông súng. “Nhưng tôi nhớ lúc trước cậu dùng súng tay phải, không thuận tay trái mà.”

Quan Cẩm liếm đôi môi khô sáp: “Tôi đột nhiên phát hiện, hình như dùng tay trái tốt hơn.”

“Được rồi, đổi sang bia di động đi.” Ôn Tĩnh Hàn dường như rất hứng thú.

Đinh Đinh trộm kề tai nói nhỏ với Trịnh Phi: “Tổ trưởng có phải đã quên hôm nay chúng ta rèn luyện đội ngũ, mà không phải thi bắn súng không?”

“Mặc kệ, chúng ta cứ xem kịch vui là tốt rồi.” Trịnh Phi mừng rỡ gia nhập đội ngũ khán giả.

“Tôi ra ngoài cửa mua nước ngọt!” Trần Kiều Vũ kéo Lâm Bạch ra ngoài.

“Mọi người có muốn mua thêm bắp rang bơ không?!” Cố Tương uyển chuyển nhắc nhở nên thu liễm một chút.

“Ý kiến hay!” Trần Kiều Vũ nghe lời, biến mất sau cánh cửa.

“…”

“Thật phấn khích, đây là phim hành động của Mỹ hả?”

“Quan Cẩm, có phải cậu trộm tham gia tuyển chọn đặc chủng không, loại bia di động này toàn nhằm vào chỗ yếu hại đó.”

“Hai nguời này thật hung tàn, phát nào cũng nã vào đầu.”

“Chậc, mà sao nước ngọt này cứ kỳ kỳ.”

“Kỳ chỗ nào, mua ở cửa hàng tạp hóa Chính Tông ngoài cửa đấy.”

“… Hai người đừng cãi nhau nữa.”

“Quan Cẩm tôi yêu cậu! Cậu là thần tượng mới của lòng tôi!”

“Ôn tổ trưởng, em yêu anh nhất mà!”

… Thật lâu sau.

“Sặc! Hai người này không phải người địa cầu nữa, lập tức gọi điện thoại cho khu Bảy, để họ tới bắt hai tên ngoài hành tinh này về giải phẫu.”

Vui vẻ đọ súng suốt một hồi, cả Ôn Tĩnh Hàn và Quan Cẩm đều thở hổn hển, cách tám chỗ đứng, chăm chú nhìn đối phương thật lâu.

“Chẳng lẽ đây là vẻ mặt yêu thích lẫn nhau trong truyền thuyết?!”

“Bọn họ sẽ không vừa gặp đã yêu chứ?”

“Hức hức hức, thật đẹp biết bao …”

Khán giả vây xem đều tan nát trái tim thủy tinh.

“Quan Cẩm, không ai có thuật bắn súng chỉ vì ngộ tính hoặc thông suốt mà trong một đêm trở nên xuất thần nhập hóa như thế.” Ôn Tĩnh Hàn nơi nheo mắt, chờ đợi câu trả lời của hắn.

Quan Cẩm rũ mắt nhìn mũi chân, sau đó ngẩng lên: “Có lẽ trước đây tôi bắn súng rất tốt, hoặc là tự mình trộm luyện tập. Chẳng qua sợ phải nổ súng trước mặt người khác, nên lúc có mọi người nhìn, tôi mới bắn không tốt. Tôi nghĩ, đây là khả năng duy nhất.”

“Vậy à, cũng đúng, quả là hợp lý. Sau khi mất trí nhớ, cậu không còn sợ hãi nữa, nên phát huy được trình độ vốn có.” Ôn Tĩnh Hàn như đã hiểu, gật gù.

“Anh vốn không tin tôi.” Quan Cẩm khẳng định.

Ôn Tĩnh Hàn nhún vai: “Cái này có quan trọng không? Quan trọng là … cấp dưới của tôi lại thêm một đại tướng giỏi cả văn lẫn võ, thiên hạ đang rộng mở.”

“… Anh định tạo phản à?”

“Biết đâu đấy.”

“Vậy đừng lôi tôi vào. Tất cả phần tử đối địch với nhân dân quần chúng đều sẽ bị làn sóng quần chúng nhấn chìm.”

“… Về sau xem TV ít thôi. Nghiên cứu khoa học cho thấy, xem TV nhiều sẽ dẫn đến suy não.”

“…”

“Đúng rồi, hôm nay chúng ta đã đạt được mục tiêu huấn luyện, còn những người vây xem …” Ôn Tĩnh Hàn xoay người.

‘Người vây xem’ tay mắt lanh lẹ vứt những thứ đồ linh tinh trên tay mình đi, đứng nghiêm trang.

“Mấy người nhìn rõ rồi chứ?”

“Nhìn … nhìn rõ …”

“Tốt lắm! Bắt đầu từ ngày mai, cứ dựa theo tiêu chuẩn vừa rồi, mọi người hôm nào cũng phải luyện tập, cho đến khi đạt tiêu chuẩn mới thôi. Tôi và Quan Cẩm đến — vây xem.”

“Không!” Những người nào đó rên rỉ.

Ngày mai rất nhanh sẽ đến, hơn nữa một ngày lại tiếp một ngày.

Quan Cẩm vừa ngậm kẹo que vừa nói: “Lâm Bạch, cậu chưa ăn sáng à? Tay nâng lên, cậu để thế chỉ bắn cho đối phương thành thái giám thôi, không chết được.”

Lâm Bạch khóc không ra nước mắt, cố nâng cánh tay đã tê rần. Tôi là cảnh sát, lại là bên kỹ thuật, cần gì phải bắn chết người chứ.

Ôn Tĩnh Hàn nhấp một ngụm cà phê rồi nói: “Đinh Đinh, chú ý xung quanh, phần tử phạm tội có khả năng xuất hiện bất cứ lúc nào. Tầm mắt của em phải mở rộng ra, không thể chỉ nhìn một mục tiêu di động được.”

Mắt em đã mở hết cỡ sắp lọt tròng rồi, còn muốn chuyển thế nào nữa?! Nội tâm Đinh Đinh gào thét.

“Lon nước giải khát hôm nay hình như không phải mua ở quầy tạp hóa Chính Tông ngoài cửa.” Quan Cẩm cầm lon nước lên nhìn nhìn.

“Sao tôi có thể không biết thưởng thức như vậy được, tôi mua ở siêu thị hàng nhập khẩu đấy.” – Ôn Tĩnh Hàn nói.

Đồng chí Trần Kiều Vũ không biết thưởng thức bắn trượt một phát. Có lầm không? Như anh không phải biết thưởng thức, mà là đốt tiền!

“Mà này, một quầy tạp hóa thì còn chính tông với không chính tông cái gì?”

“Bởi vì tên của nó là ‘Chính Tông’.”

“… Có cá tính.”

Ông chủ quầy tạp hóa Chính Tông hắt xì hơi một cái.

______________

Tác giả: Xong, tròn một tiếng, đúng là hành hạ. Khu Bảy là một căn cứ đặc biệt trong phim Transformer, chuyên nghiên cứu các lực lượng ngoài hành tinh.

Đến đây, vụ án đầu tiên đã kết thúc, tiếp theo là thụ án thứ hai: Thiên sứ tử vong. Báo trước, tiểu công nhà ta rốt cuộc cũng từ người qua đường thành phù chính nha

______________

Nguyệt: Phù chính là từ dùng thời xưa, chỉ người từ thiếp được thăng lên thành thê. Và sau đây là một vài hình ảnh về súng lục.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.