Editor: Nguyệt
Tổng cộng có ba người, tên cầm đầu đè giọng nói: “Sao không thấy đâu? Không phải chúng mày nói nó chạy ra đây à?”
“Nó chạy từ cửa ngầm ra, tao tận mắt nhìn thấy mà.” Một tên khác tranh luận.
“Chúng mày đừng cãi nữa. Bây giờ còn bắt thằng nhóc đó làm gì, cảnh sát đến tận cửa rồi, nhanh chạy trốn đi thì hơn.” Tên thứ ba lo lắng.
“Được, đi nhanh lên.”
Ba người bắt đầu men theo một bức tường khác tới câu lạc bộ Tử Lan.
Xem ra trên bức tường kia cũng có cửa ngầm. Quan Cẩm quay đầu nhỏ giọng hỏi Lục Vân Dương: “Anh có súng không?”
Lục Vân Dương vẻ mặt chế nhạo: “Cảnh sát, cậu có lầm không đó, tôi là bình dân, còn cậu mới là cảnh sát.”
Quan Cẩm liếc mắt xem thường. Nếu anh mà là bình dân thì tôi thật sự là cảnh sát!
“Nhưng, chúng ta không có, bọn họ có.” Lục Vân Dương chỉ mấy tên đang chạy trốn.
Quan Cẩm nhíu mày, thuận tay cầm một chậu cây cảnh bên cạnh, ném đi.
“Choang!” Vừa lúc nện vào kẻ chạy sau cùng.
“Ai?”
“Đoàng!” Tiếng súng vang lên. Một trong ba tên nã bừa một phát súng về phía sau.
“Đồ ngu! Ai cho mày nổ súng!” Hai tên khác tức đến thở hổn hển.
Tiếng súng dường như đã kinh động đến cảnh sát, làm nổi lên một trận xôn xao.
Lúc này, bọn chúng phát hiện ra bóng Quan Cẩm đang cố tình lấp ló. “Ở bên kia! Không được để cho nó đi nói với cảnh sát hành tung của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-an-ho-so-dac-biet/1945469/quyen-1-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.