"Tiêu rồi tiêu rồi!"
Kim Sinh Hỏa nhìn Bạch Tiểu Niên thần sắc hốt hoảng chạy xuống lầu, vừa chạy vừa kêu, "Kim sở trưởng mau cứu mạng a!"
"Thư ký Bạch, anh lại chọc ai rồi?"
"Tôi, cái kia... Ông mà không giúp tôi thì kỳ này tôi tiêu chắc rồi... Xin ông rủ lòng thương xót cứu tôi một mạng."
"Thư ký Bạch, anh cứ thở cái đã, rồi nói rõ ra xem nào."
"Tôi... Tôi..." Bạch Tiểu Niên thở hổn hển một hồi lâu mới bình tĩnh lại một chút, run rẩy móc ra một cái bút máy.
"Đây không phải là bút của Lý thượng giáo à? Sao lại bị gãy thế này?"
"Tôi ban nãy không để ý nên đụng rớt, đang định nhặt lên lại không cẩn thận giẫm phải..."
"Thư ký Bạch, anh gặp rắc rối to rồi." Vương Điền Hương không có hảo ý vỗ vỗ vai Bạch Tiểu Niên, "Đây chính là cây bút máy Lý thượng giáo trân quý nhất đấy."
"Đúng đấy, Kim sở trưởng ông giúp tôi nghĩ cách đi. Đền tiền vốn không phải vấn đề, nhưng Lý thượng giáo nếu như muốn đối phó ai còn không phải quá dễ dàng sao, sát nhân vu vô hình."
"Thư ký Bạch anh đừng vội, vừa rồi Vương sở trưởng nói đôi lời nhắc tôi nhớ ra, thứ Lý thượng giáo yêu quý nhất lại không phải chỉ cây bút máy ấy."
"Ối mẹ ơi!" Cố Hiểu Mộng mới vừa bước ra khỏi phòng đã bị hai người ở ngoài cửa dọa giật mình, "Hai người các anh muốn làm gì?"
"Thư ký Bạch, tiến lên đi."
Nhận được tín hiệu của Kim Sinh Hỏa, Bạch Tiểu Niên dứt khoát quỳ xuống, "Cố thượng úy, cô cứu mạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chut-chuyen-vun-vat-cua-ly-ninh-ngoc-va-co-hieu-mong/1422981/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.