Sắc mặt Tô Vãn tái nhợt tiều tụy, hoàn toàn không có thần thái phấn chấn như thường ngày. Ta biết sinh bệnh chỉ là một trong những nguyên nhân, Tô Vãn chắc chắn đã trải qua giai đoạn tâm lý khó khăn giống ta.
Cố đè nén đau xót trong lòng, ta hỏi nàng, đỡ hơn chưa?
Tô Vãn gật đầu:
“Đỡ hơn nhiều rồi.”
Sau đó hỏi lại ta:
“Cậu đã gặp mẹ mình?”
Ta “Ừ” nhẹ, ngẫm nghĩ một chút hỏi nàng:
“Bị bệnh sao lại không nói cho mình biết?”
Tô Vãn không lên tiếng, vấn đề này đương nhiên cũng không cần trả lời.
Ta mở nắp bình thủy, đổ canh gà ra chén, cho thìa vào đưa cho Tô Vãn. Sau khi nhìn thấy kim tiêm trên cánh tay nàng, lại thu trở về, đến chiếc ghế cạnh giường ngồi xuống.
Khóe môi Tô Vãn giương lên, bỗng nhiên ta cảm thấy hoảng hốt, đã bao nhiêu lâu rồi Tô Vãn không cười với ta.
Cả hai đều tự giác tránh không nhắc đến chủ đề nhạy cảm, chỉ đơn giản hỏi han tình hình gần đây. Tô Vãn nói từ hồi mùng hai trở về từ nhà bà ngoại vẫn chưa hề ra khỏi cửa, kết quả buồn quá sinh bệnh.
Ta lập tức xấu hổ cúi đầu, ta không nói cho nàng biết ta đi xem mắt, càng không dám nói đến chuyện tình cờ gặp Lý Nhất Bác, tránh nặng tìm nhẹ, chỉ nói “không giống với năm ngoái.”
Ta đút từng muỗng từng muỗng cho Tô Vãn, tuy không nói chuyện nhiều nhưng rõ ràng cảm nhận được bầu không khí thay đổi, khối băng ngăn cách chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chut-chuyen-cua-thang-nu/3207193/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.