Dì Tô cũng không vội nói chuyện mà cầm lấy dao gọt hoa quả, gọt táo đưa cho ta.
Ta nhận lấy, không quên nói cám ơn.
Dì Tô tựa hồ đã chuẩn bị kĩ nên mở miệng như thế nào, ho nhẹ một tiếng, sau đó nói:
“Người xưa dạy, “tử bất giáo, phụ chi quá” (*),cha của Tô Vãn qua đời sớm, Tô Vãn trở thành như ngày hôm nay hoàn toàn là trách nhiệm của một người làm mẹ như dì, dì dạy chữ cả đời, tự nhận là chưa từng có loại người nào chưa thấy qua, còn có bao nhiêu đứa phản nghịch nhờ dì mà hối cải trở thành con người mới, thế nhưng dì lại không thể dạy dỗ tử tế con gái mình, để cho nó đi vào con đường như vậy.”
Vốn dĩ ở trong mắt dì Tô, Tô Vãn thích nữ nhân là một chuyện sai trái.
“Đời người khó có được tri kỷ, con và Tô Vãn là bạn học thời trung học, nhiều năm như vậy tình cảm vẫn không thay đổi, thật sự là không dễ dàng, dì mừng cho Tô Vãn, nhưng hiện tại, dì tiếc cho cả hai.”
Mũi ta đau xót, ta không biết mình và Tô Vãn còn có thể trở lại như trước được nữa hay không.
“Con người có đủ loại dục vọng, có cái gọi là lòng tham không đáy, không có khả năng mọi thứ đều được thỏa mãn, hơn nữa có một số việc biết rõ không thể làm, không nên làm ngược lại với đạo lý, cái giá phải trả đương nhiên cũng sẽ rất lớn.”
Ta nghĩ đến mình và Tô Vãn, nếu như không đi sai bước,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chut-chuyen-cua-thang-nu/3207192/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.