Dương tạm biệt bà Dung đi ra ngoài đưa Linh đi làm, khi dừng xe ở cạnh tiệm cháo, Linh mới hỏi.
- Cậu thanh toán viện phí đấy à?
Dương định lắc đầu nhưng thấy ánh mắt chăm chú của ai đó nên cậu gật đầu, Linh lại cau mày nói.
- Sao lại làm thế? Cậu lấy tiền ở đâu ra trả viện phí thuốc men? Bố mẹ cậu cho tiền cậu đi học cậu không được phung phí.
Dương liền cau mày xoa tóc cô.
- Không phung phí gì cả, mẹ của cậu cũng là mẹ của tớ, tớ không muốn cậu gánh một mình.
Linh phì cười nheo mắt hỏi.
- Ai nói bà là mẹ của cậu?
Dương kinh ngạc ngẩn ra một lát rồi bật cười, tiếng cười có chút chế giễu.
- Cậu là bạn gái tớ? Mẹ cậu không nên cho tớ được quan tâm sao? Với lại tớ cũng rất thích mẹ của cậu.
Tim cô đau nhói, chết tiệt cái miệng thối của cô lỡ lời rồi, nhìn ánh mắt ảm đạm của Dương cô cau mày trong lòng khó chịu.
- Nhưng cậu cũng không thể ôm hết cái đống viện phí kia vào người được, nhà cậu nuôi cậu đi học cũng không dễ dàng, không phải cậu nói bố mẹ cho lên đây học là vì không đủ tiền nộp học phí ở trường cũ à?
Dương nghĩ lại hình như mình có nói thế thật, cậu nghiêm túc nhìn cô nói.
- Tớ có tiền, có rất nhiều tiền.
Nhìn ánh mắt xót xa của Linh cậu đành nuốt lại mấy lời định nói vào bụng, cậu thở dài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuong-reo-trong-nang/2691627/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.