Editor : Ha Ni Kên
Trong khoảnh khắc mấy người thiếu niên kia vẫn còn đang run run, một bóng người vọt lên như tia chớp.
Thạch Diễm quẹt một đường chân gạt ngã những kẻ trước mặt, tiếp theo sau là một trận quyền cước rơi như thác đổ.
Đáng ghét, bắt hắn cọ cầu tiêu !
Đáng ghét, bắt hắn chăm con ngỗng !
Đáng ghét, chê hắn trông xấu xí !
Càng nghĩ càng giận. Tiếng kêu thảm của đám thiếu niên càng lúc càng lớn.
Mà tiểu nha hoàn đứng một bên đã gấp đến độ giậm chân : « Đừng đánh nữa, mau dừng tay lại ! »
Mấy tay thiếu niên bị đánh đến xây xẩm mặt mày cảm thấy một tia hy vọng.
Thạch Diễm thu tay, lạnh mặt nói : « May cho mấy tên tiểu tử các ngươi đấy. »
Quả nhiên đánh người mới là phương pháp xả giận hữu hiệu. Nếu không phải mấy đứa nhóc này quá yếu, hắn còn dư sức đánh thêm một giờ.
« Ai bảo ngươi đánh hả ? » Hồng Đậu trừng mắt nhìn Thạch Diễm, sau đó giơ nắm đấm đấm ngã một tên đang lồm cồm định bò dậy, tức giận nói : « Đến phiên ngươi đấy hả, đừng có không dưng chiếm việc của người khác. »
Đánh người, cướp người đều là việc của nàng. Một tay chăn ngỗng con con mà lại mù mắt quờ vào làm gì hả.
Tiểu nha hoàn càng nghĩ càng giận, một trận mưa đòn lại rơi xuống người đám thiếu niên.
Mấy tên thiếu niên thoi thóp kêu cứu : « Cứu– »
« Còn dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuong-hoan/3538030/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.