Chương trước
Chương sau
Editor : Ha Ni Kên

Vị cô nương ngồi đối diện vẻ mặt thản nhiên, giọng nói ôn hòa : « Vương gia biết Đại Bạch không phải một con ngỗng nuôi để thịt chứ ? »

« Biết. » Vệ Hàm có dự cảm không hay.

Vị cô nương kia mỉm cười rồi nói : « Thế nên không bán. »

Vệ Hàm bị nghẹn họng không đáp được câu nào, trà đắng ngắt, một hớp lại một hớp.

Nhưng không có cách nào khác, bệnh vẫn phải chữa.

« Không dám giấu Lạc cô nương, ta thực sự rất cần con ngỗng trắng kia. » Vệ Hàm siết tách trà, cân nhắc lời nói : « Nếu là vì tiền thì có thể từ từ bàn luận. »

Nói ít người ta không nghe, nói nhiều người ta nắm thóp, có việc cần người khác bực bội như vậy đấy.

Thực ra cách để bớt phải nói nhất, đúng là như lời Thạch Diễm, lẻn vào phủ Đại Đô Đốc, lấy chút máu con ngỗng trắng kia là xong rồi.

Nhưng thủ đoạn mánh lới như vậy, chàng không làm được.

Lạc Sênh lắc đầu : « Bao nhiêu tiền cũng không bán. Ta không thiếu tiền. »

Vệ Hàm : « ... »

Lạc Sênh uống một ngụm trà, hỏi : « Vì sao vương gia phải mua một con ngỗng trắng ? »

Không chờ Vệ Hàm mở miệng, nàng đặt tách trà xuống, cười nhẹ : « Để ta đoán thử. Vương gia không tiếc vàng tiếc bạc, còn cố ý hỏi rõ số tuổi, hẳn không phải đơn thuần là mua để thịt. Chẳng lẽ -- »

Nàng đối mặt với vẻ lạnh lùng của đối phương, nửa cười nửa không : « Chẳng lẽ Đại Bạch liên quan đến một loại thuốc dẫn quan trọng thần y cần dùng, có thể chữa một chứng bệnh kỳ lạ nào đó ? »

Vệ Hàm nhíu mày.

Chàng chưa bao giờ nghĩ rằng, Lạc cô nương lại là người nhạy bén đến vậy.

Dù sao thì ngỗng trắng và thuốc dẫn, tưởng tượng mấy cũng không liên quan đến nhau được.

Giọng nói trong nhưng lạnh băng, thiếu nữ tiếp tục học : « Mẫu thân vương gia mất sớm, chưa lấy vợ, có thể nói là một thân một mình. Nhưng lại tự mình ra mặt hỏi mua con ngỗng trắng từ ta. Ta đoán, người cần con ngỗng trắng, chính là vương gia có phải không ? »

Hàng mi vừa giãn của Vệ Hàm lại nhăn lại.

Mấy lời giải thích một thân một mình kia tại sao nghe vào tai lại thấy khó chịu thế nhỉ ?

« Vương gia, ta đoán đúng có phải không ? » Lạc Sênh bình tĩnh hỏi.

Khai Dương vương nhiều lần đến tìm thần y. Trong kinh thành có tin đồn rằng để xin chữa bệnh cho người vú nuôi từng chăm sóc hắn lớn lên, nhưng nàng cảm thấy vú nuôi gì đó, chỉ là cái cớ ngụy trang mà thôi.

Người thực sự có bệnh là người ngồi trước mặt nàng bây giờ.

Nhắm thấy Lạc Sênh đã đoán trúng hết, Vệ Hàm không giấu giếm nữa : « Lạc cô nương nhạy bén thông minh. Nhưng ta chỉ cần chút máu ngỗng làm thuốc dẫn thôi, không làm hại đến tính mạng của Đại Bạch. »

Lạc Sênh cười : « Cho dù vương gia có khen ta, ta cũng không bán Đại Bạch, lại càng không bán máu Đại Bạch. Nếu vương gia đã hỏi thăm ra được Đại Bạch, hẳn cũng biết ta nuôi Đại Bạch cũng được mấy năm trời, coi nó là thành viên của Lạc phủ cũng không sai. Vương gia từng nghe nghèo quá bán con, nhưng đã bao giờ thấy ai bán cả máu của con chưa ? »

Ngỗng mà giống con cái à ?

Vệ Hàm không biết liệu có phải do bản thân suy nghĩ quá nhiều mà chàng cứ cảm thấy Lạc cô nương đang cười nhạo chàng một thân một mình, không bằng một con ngỗng.

Chàng đắc tội Lạc cô nương khi nào à ?

Nếu không phải trí nhớ chàng vẫn còn nguyên vẹn, có lẽ chàng đã nghĩ chính chàng mới là người làm tuột đai lưng Lạc cô nương chứ không phải ngược lại.

« Có điều – » Thấy đối phương rơi vào yên lặng, Lạc Sênh đổi giọng : « Nếu không làm hại đến tính mạng Đại Bạch, mà chỉ lấy một chút máu ngỗng thì ta có thể đưa cho vương gia một ít. »

« Đưa cho ta ? » Vệ Hàm ngẩn ra.

Trực giác mách bảo không có chuyện dễ dàng như vậy.

Vị cô nương ngồi đối diện nhoẻn miệng cười : « Đương nhiên rồi, ta biết vương gia là người thanh quý, cầm không đồ người khác sẽ cảm thấy bất an trong lòng. Tốt nhất là có một điều kiện nhỏ là xong. »

Vệ Hàm giật giật khóe miệng.

Chàng không ngại cầm không, chàng rất an lòng.

Lạc Sênh nhìn xoáy vào Vệ Hàm, cười nói : « Giống như khi trước vậy. Sau này vương gia giúp ta làm một chuyện là được rồi. Vương gia cảm thấy thế nào ? »

Vệ Hàm còn có thể cảm thấy thế nào được, Đại Bạch là nằm trong tay người ta, chỉ có thể đồng ý thôi.

Thấy Vệ Hàm thoải mái đồng ý, Lạc Sênh cũng rất hài lòng : « Vương gia cần bao nhiêu máu ngỗng, để ta về lấy máu Đại Bạch. »

Vệ Hàm : « ... » Ai vừa nói Đại Bạch là một thành viên Lạc phủ vậy ? Nhìn Lạc cô nương sảng khoái ra tay giúp thế kia, có vẻ không giống thế lắm.

« Nhưng Đại Bạch thực sự đã sống mười hai năm chứ ? » Vệ Hàm hỏi điểm mấu chốt.

Lạc Sênh nghĩ ngợi rồi đáp : « Không quá chắc chắn. Khi trước mua người ta có nói đã nuôi bảy tam năm, bây giờ có lẽ vẫn chưa tròn mười hai năm, chắc vẫn kém mấy tháng. »

Nói đến đây, nàng bật cười : « Nhưng người ta vẫn nói, thuốc dẫn mà sai một ly thì đi ngàn dặm. Có lẽ không thể kém một hai ngày được đâu nhỉ ? »

Vệ Hàm nín thinh.

Mấy lời này của Lạc cô nương giống hệt thần y. Thực sự không phải thần y biết Lạc cô nương nuôi một con ngỗng nên cố tình bẫy chàng vào tròng đấy chứ ?

Nghĩ một chút về những sự tích từng nghe về thần y, Vệ Hàm dập tắt những suy nghĩ bất kính này.

Tuy thần y hành động khó lường, nhưng lúc chữa trị đều dồn hết sức.

« Quả vậy. Vì lý do an toàn, ta muốn chờ thêm một chút. »

Vị cô nương kia lại nở nụ cười đầy thiện ý : « Vậy khi về ta sẽ cho người chăm sóc Đại Bạch thật cẩn thận. Tránh cho Đại Bạch có mệnh hệ gì, vương gia lại mất thuốc dẫn trân quý. »

Vệ Hàm đặt tách trà lên bàn, yên lặng rót thêm một chén trà khác cho Lạc Sênh.

« Đang muốn nhờ Lạc cô nương đáp ứng một yêu cầu quá đáng của ta. »

« Mời vương gia cứ nói. » Lạc Sênh am tường đạo lý không thể chăm chăm vào cái lợi trước mắt mà đặt điều kiện nọ kia.

Tất nhiên, quan trọng nhất vẫn là nghe xem đối phương muốn nói gì, nếu là thỉnh cầu khó làm thì bàn tiếp.

Mua bán không thể lỗ vốn, giá cả là ranh giới cuối cùng.

« Ta muốn phái một thị nữ đến quý phủ, chăm sóc Đại Bạch. » Vệ Hàm nói ra thỉnh cầu của mình.

Đúng như Lạc cô nương nói, đối với chàng Đại Bạch không phải là một con ngỗng thông thường, mà là thuốc dẫn trân quý.

Thuốc dẫn quý giá như vậy mà phải chờ tận nửa năm nữa mới được dùng, nếu không phái người của mình kề cạnh sát sao thì sao mà yên tâm nổi ?

Lạc Sênh nhíu mày : « Ta hiểu ý của vương gia, nhưng để một thị nữ đến chỗ ta chăm sóc Đại Bạch, e là có chỗ không ổn. »

« Lạc cô nương có thể tuyên bố với người ngoài là thị nữ Lạc cô nương mua được. »

Vệ Hàm không hiểu không ổn ở chỗ nào.

Thị nữ chàng phái đi tất nhiên sẽ không ai biết có xuất thân từ phủ Khai Dương vương.

Lạc Sênh cười cười : « Vấn đề không phải là lai lịch thị nữ. »

« Vậy – »

Lạc Sênh nhìn Vệ Hàm, thản nhiên : « Chắc Vệ Hàm không biết, Đại Bạch bây giờ do hai nam sủng của ta chăm sóc. Nếu vương gia phái thêm một thị nữ đến chăm sóc, mấy người ở cùng một chỗ như vậy, đúng là không ổn phải không ? »

Lần này Vệ Hàm trầm ngâm hơi lâu.

Suy nghĩ đầu tiên trong chàng là : Lạc cô nương nhắc đến nam sủng của mình, có thể tùy ý dửng dưng như thế được à ?

Tất nhiên chàng không nên bình luận chuyện riêng của người khác. Nhưng để cho hai người nam sủng chăm sóc một con ngỗng trắng, chuyện như vậy không phải là để thử thách trí tưởng tượng của con người ta à ?

Lạc Sênh thấy đối phương yên lặng, rất tri kỷ không nói gì.

Hai nam sủng chăm một con ngỗng trắng. Nghe qua đúng là có chút kinh người, vẫn nên để cho người ta có thời gian thích ứng.

Lời tiếp theo của đối phương lại nằm ngoài dự liệu của Lạc Sênh.

« Nếu vậy, ta phái một thân vệ đến chăm sóc Đại Bạch. Lạc cô nương cảm thấy thế nào ? » Vệ Hàm nghĩ một hồi lâu, ướm lời.

Thị nữ ở cùng một chỗ với nam sủng của Lạc cô nương thì không hợp lý, vậy thân vệ thì sao ?

Ánh mắt Lạc Sênh hơi lóe lên, mỉm cười gật đầu : « Có thể. »

Không có gì không tốt cả. Đã được làm thân vệ của Khai Dương vương, ắt thân thủ không tầm thường, chưa biết chừng có chỗ cần dùng.

Thấy Lạc Sênh đồng ý, Vệ Hàm thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Ánh mắt chàng đảo nhanh về phía Thạch Diễm đang canh giữ ở cửa viện, chàng đưa ra quyết định trong nháy mắt.

--------------------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.