Editor : Ha Ni Kên
Vị cô nương ngồi đối diện vẻ mặt thản nhiên, giọng nói ôn hòa : « Vương gia biết Đại Bạch không phải một con ngỗng nuôi để thịt chứ ? »
« Biết. » Vệ Hàm có dự cảm không hay.
Vị cô nương kia mỉm cười rồi nói : « Thế nên không bán. »
Vệ Hàm bị nghẹn họng không đáp được câu nào, trà đắng ngắt, một hớp lại một hớp.
Nhưng không có cách nào khác, bệnh vẫn phải chữa.
« Không dám giấu Lạc cô nương, ta thực sự rất cần con ngỗng trắng kia. » Vệ Hàm siết tách trà, cân nhắc lời nói : « Nếu là vì tiền thì có thể từ từ bàn luận. »
Nói ít người ta không nghe, nói nhiều người ta nắm thóp, có việc cần người khác bực bội như vậy đấy.
Thực ra cách để bớt phải nói nhất, đúng là như lời Thạch Diễm, lẻn vào phủ Đại Đô Đốc, lấy chút máu con ngỗng trắng kia là xong rồi.
Nhưng thủ đoạn mánh lới như vậy, chàng không làm được.
Lạc Sênh lắc đầu : « Bao nhiêu tiền cũng không bán. Ta không thiếu tiền. »
Vệ Hàm : « ... »
Lạc Sênh uống một ngụm trà, hỏi : « Vì sao vương gia phải mua một con ngỗng trắng ? »
Không chờ Vệ Hàm mở miệng, nàng đặt tách trà xuống, cười nhẹ : « Để ta đoán thử. Vương gia không tiếc vàng tiếc bạc, còn cố ý hỏi rõ số tuổi, hẳn không phải đơn thuần là mua để thịt. Chẳng lẽ -- »
Nàng đối mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuong-hoan/3538028/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.