Chương trước
Chương sau
Editor : Ha Ni Kên

Mọi người nghe xong trố mắt nhìn nhau.

Bởi vì sợ, nên giết quách người làm mình sợ. Các tiểu cô nương bây giờ đều có suy nghĩ đặc biệt như thế à ?

« Cô nương nhìn thấy Trần Đại cô nương giết tỳ nữ vương phủ khi nào ? » Người trẻ tuổi nhân cơ hội truy hỏi.

Trần Nhị cô nương đã suy sụp hoàn toàn, kinh hoàng đầy mặt : « Ta nhìn thấy... ta chỉ đi bừa đến rừng trúc thôi. Không ngờ Đại tỷ lại ở đó. Ta thấy Đại tỷ đâm chết tỳ nữ bằng đoản kiếm, sau đó đẩy tỳ nữ ra cạnh tường thạch rồi bỏ đi như chưa có gì xảy ra. Đại tỷ giết người, nhưng chẳng sợ chút nào... »

Phản ứng thản nhiên sau khi giết người của Trần Đại cô nương chính là giọt nước tràn ly, hủy sạch lý trí của Trần Nhị cô nương.

Nàng đến gần, nhìn vẻ mặt kinh hoàng trên thi thể tỳ nữ. Chuôi kiếm lộng lẫy rực rỡ dưới ánh nắng, như ma xui quỷ khiếp dẫn dụ nàng.

Nàng chưa kịp định thần lại, thanh đoản kiếm hoa lệ đã nằm gọn trong bàn tay mình.

Trên đoản kiếm còn dính máu, khiến nàng trong cơn sợ hãi còn siết chặt hơn, như bị ma nhập mà đuổi theo Trần Đại cô nương.

Nàng đi từng bước từng bước đến cạnh chùm mẫu đơn, Trần Đại cô nương thấy nàng vẫn nói năng lạnh lùng hạnh họe như trước, nàng đã đâm thanh đoản kiếm nạm đầy đá quý vào bụng Trần Đại cô nương.

Rồi sau đó, nàng chạy ra xa khỏi nơi xảy ra chuyện, cho đến tận khi thi thể của Trần Đại cô nương bị phát hiện mới làm bộ làm tịch như vừa nghe thấy mà chạy đến.

Người trẻ tuổi nghiêm túc nghe, trong lòng khẽ than thở.

Thực ra vụ án này rất đơn giản, hai hung thủ cũng coi như là bị kích động mà giết người, rất hay gặp ở những án mạng bình thường.

Người lý trí sẽ nghĩ chẳng đáng tin, nhưng thường một nguyên nhân tưởng chừng như thật nhỏ lại có thể kích thích ác niệm lớn nhất trong lòng người.

Chỉ là, các tiểu cô nương bây giờ đều hung ác tàn độc như thế à ?

Nhìn gương mặt nhu mỳ của Trần Nhị cô nương, người trẻ tuổi thở dài một tiếng : « Đoản kiếm nạm đá quý là của Trần Đại cô nương à ? »

Trần Nhị cô nương thẫn thờ gật đầu : « Ừm. »                                        

« Vì sao Trần Đại cô nương lại có một thanh đoản kiếm giộng Lạc cô nương như vậy ? » Triệu Thượng thư hỏi.

« Đại tỷ thấy thanh đoản kiếm kia của Lạc cô nương, cảm thấy cô nương có đoản kiếm chuôi nạm đá quý vừa oai vừa có mặt mũi, nên đến Trân Bảo các mua một thanh không khác lắm... »

Lạc Đại Đô Đốc cả giận nói : « Vậy là, tỷ muội hai ngươi lúc giết người rồi vẫn còn muốn giá họa cho con gái ta à ? »

« Ta không biết Đại tỷ nghĩ thế nào. » Trần Nhị cô nương cúi gằm đầu, lộ ra cần cổ nhỏ gầy, càng thấy rõ sự gầy yếu của nàng.

Nhưng những gì nàng nói lại khiến người ta lạnh cả lòng : « Lúc ta đâm Đại tỷ không hề nghĩ đến việc giá họa của Lạc cô nương. Thấy Đại tỷ ngã xuống rồi, mắt mở người im, thấy sợ hãi quá, đột nhiên lại nghĩ đến Lạc cô nương cũng có một thanh đoản kiếm trông tương tự... »

Cho nên chuôi kiếm nạm đầy đá quý này bị Trần Đại cô nương bỏ mặc trên người tỳ nữ, lại bị Trần Nhị cô nương vứt bỏ trên người Trần Đại cô nương.

Mà Lạc Sênh lại thành con tốt xui xẻo thí tội.

Lạc Sênh nghe đến đây, mở miệng hỏi : « Chẳng lẽ ngươi không nghĩ đến việc ta cũng mang chuôi kiếm đá quý đến à ? Lấy ra không phải có thể chứng minh trong sạch hay sao ? »

Trần Nhị cô nương đưa mắt nhìn Lạc Sênh, giọng nhẹ tênh : « Ngươi và Đại tỷ ta có bất hòa, cố ý mưu sát, không phải cũng sẽ tự biết đường chuẩn bị hai chuôi kiếm để chứng minh trong sạch à ? »

Nhìn Trần Nhị cô nương yếu đuối mảnh mai, mọi người cảm thấy hoảng sợ trong lòng.

Nếu như Trần Đại cô nương không thuận tay trái, khiến người Hình bộ suy đoán được có hai hung thủ, ai lại nghi ngờ đến một tiểu cô nương gầy yếu đến thế này ?

So ra, Lạc cô nương hung hãn ngông cuồng còn có thù cũ với Trần Đại cô nương mới là người đáng nghi nhất.

Trần Các lão đã lửa giận công tâm, nhấc chân đạp xuống : « Cái đồ nghiệp chướng này, lễ nghi răn dạy từ thuở nhỏ của ngươi bị chó ăn hết rồi à ? Ngươi thấy Đại tỷ giết người không ngăn cản, lại còn giết cả Đại tỷ ! »

Trần Các lão không thể nào hiểu nổi.

Nào có chuyện sợ bị giết lại giết lại người. Đây là đầu óc mắc bệnh mà.

Trần Nhị cô nương không tránh, gắng gượng chịu đạp của Trần Các lão, tay chống trên đất miệng khóc rống lên : « Ông nội, cháu không có cách nào khác, cháu không còn cách nào khác, cháu chỉ muốn an ổn sống thôi – »

Nói đoạn, nàng vén ống tay áo ra, lộ ra cánh tay trắng như tuyết.

Mọi người thấy rõ ràng, không khỏi ngây người không thốt nên lời.

Cánh tay nhỏ nhắn trắng muốt, nhưng vệt máu ứ tím bầm chằng chịt khiến người ta thấy mà giật mình.

« Đại tỷ không vui sẽ đánh cháu, đau cháu có thể nhịn, tắm cháu cũng không dám để nha hoàn phục vụ. Đại tỷ nói, nếu bị truyền ra ngoài sẽ giết chết cháu... » Trần Nhị cô nương run như cầy sấy, nước mắt lã chã rơi : « Dù cháu không dám để cho ai biết, nhưng vẫn nghĩ Đại tỷ chỉ muốn dọa cháu thôi, chỉ cần cố chịu chờ đến khi xuất giá thì có thể giải thoát. Ai mà ngờ Đại tỷ lại giết tỳ nữ nhẹ nhàng đến vậy, mắt còn chẳng buồn chớp... »

Trần Nhị cô nương quỳ rạp xuống trước mặt Trần Các lão, đưa tay muốn bắt lấy vạt áo của hắn : « Ông nội, cháu cũng là cháu gái của ông, cháu cũng chỉ muốn sống thôi. Đại tỷ thực sự biết giết người, thực sự sẽ -- »

Nói đến đây, thần trí của Trần Nhị cô nương bắt đầu rối loạn, lời nói bắt đầu điên cuồng.

Trần Các lão mất sạch thể diện, chắp tay với Triệu Thượng thư : « Gia môn bất hạnh, ta sẽ đưa nghiệp chướng này về nhà để tìm được một câu trả lời, rồi sẽ giao cho quan phủ xử trí. »

Nói là giao cho quan phủ xử trí, thật ra ai ở đây chả thừa hiểu, Trần Nhị cô nương trở về rồi thì không thể nào còn sống mà bước ra khỏi Trần phủ nữa.

Danh môn quý nữ lại bị nhốt trong tù chính là sự sỉ nhục mà không gia tộc nào có thể chịu được.

Đương nhiên Triệu Thượng thư cũng hiểu điều này, cho qua.

Đều là người trong cùng một vòng xã giao, ai dám chắc con cháu trong nhà sẽ không gây chuyện chứ, đến khi ấy còn phải che chở lẫn nhau – hứ, nghĩ cái gì vậy, Triệu gia nhà ông cũng không có thứ nghiệp chướng như thế.

Ông chỉ là người nhân từ, cảm thấy Trần Các lão đáng thương...

Trần Các lão chắp tay với Bình Nam vương, trong già đi mấy tuổi : « Hôm nay quấy rầy thọ yến của vương phi thế này quả thật có lỗi, ngày khác hạ quan sẽ đến nói lời xin lỗi. »

« Trần Các lão chớ nói vậy, trước cứ về sắp xếp chuyện trong nhà đi đã. » Bình Nam vương khách sáo nói, trong lòng thở phào.

May mà án mạng hôm nay không liên quan gì đến vương phủ, may hơn nữa cả hai hung thủ đều là tôn nữ của Trần Các lão.

Nếu như Trần Đại cô nương bị người phủ khác sát hại, thân là chủ nhân yến khách, vương phủ cũng phải chịu trách nhiệm một phần.

Mà giờ một đứa cháu gái của Trần Các lão giết một đứa cháu gái khác, vương phủ thì mất một tỳ nữ, thọ yến lại còn bị quấy rầy, người đời cũng chỉ biết đồng tình cảm thông.

Đột nhiên Trần Nhị cô nương vùng khỏi người đang đỡ nàng, vọt tới trước mặt người trẻ tuổi : « Gương, đưa ta gương, cho ta nhìn ! »

Người trẻ tuổi lạnh lùng : « Trần Nhị cô nương không cần soi gương, trên tóc cô nương không có lá trúc. »

Trần Nhị cô nương hoàn toàn sững sờ, bị lôi kéo đi khóc đến tê gan liệt phổi.

Lạc Sênh dửng dưng xem chân tướng được bộc lộ, quay sang hỏi Lạc Đại Đô Đốc : « Cha, người này là ai vậy ? »

Vệ Hàm đứng không xa, nghe được câu hỏi này thì không khỏi nhìn Lạc Sênh một cái.

Lạc Đại Đô Đốc gắng sức nói nhỏ hết mức : « Đó là tôn nhi của Lâm Tế Tửu, Sênh Nhi hỏi vậy làm gì hở con ? »

Tôn nhi Lâm Tế Tửu ?

Lạc Sênh nhướn nhướn mày nhìn người trẻ tuổi.

Cháu ngoại của nàng lớn thế này rồi cơ à ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.