Lạc Sênh nhìn về phía bụi mẫu đơn, nói từng chữ : « Trần Đại cô nương. »
Lời dứt, mọi người xôn xao, không khỏi nhìn Trần Các lão.
Thân là ông nội, hiển nhiên Trần Các lão biết cháu gái thuận tay trái. Nhưng hắn cũng biết cháu gái đã được dạy dỗ nghiêm khắc, ngày thường cho dù ăn cơm hay viết chữ đều dùng tay phải, không nói thì người ngoài cũng không biết được việc này.
Ông vẫn còn nhỡ khi còn bé cháu gái lớn dùng tay trái cầm đũa, cầm lần nào sẽ bị đánh vào lòng bàn tay lần đó, đánh đến tay đỏ ửng lên.
Nhưng sao con gái Lạc Đại Đô Đốc lại biết cháu gái thuận tay trái được ?
Trần Các lão giật mình nhìn Lạc Sênh.
Triệu Thượng thư vội hỏi : « Vì sao Lạc cô nương biết ? »
Lạc Sênh nhanh chóng giải thích : « Khi nãy trong trường đình Tứ muội ta và Trần Đại cô nương tranh cãi không vui, Trần Đại cô nương tát Tứ muội ta một cái, các vị cô nương còn nhớ chứ ? »
Các cô nương không khỏi gật đầu.
Tất nhiên là vẫn nhớ rồi.
Những người khác âm thầm lắc đầu.
Đứa cháu gái này của Trần Các lão đúng là ngang ngược.
Gì cơ ? Con gái Lạc Đại Đô Đốc còn ngang ngược hơn á ?
Sao giống nhau được, Trần Đại cô nương làm gì rồi chết rồi kia kìa, Lạc cô nương nhà người ta vẫn bình yên vô sự xác nhận hung thử đấy thôi.
Không có kim cương thì đừng chê đồ sứ, không có bản lĩnh ngang ngược thì cứ tiếp tục mà ngoan ngoãn hiểu chuyện đi.
Thấy các cô nương phối hợp gật đầu, Lạc cô nương nói tiếp : « Trần Đại cô nương tát rất mạnh, còn để lại rõ cả dấu tay trên mặt Tứ muội của ta, đến khi ta trở về vẫn chưa tan hết. Mà ta nhớ, dấu tay đấy là ở trên má phải của Tứ muội ta. »
Trên má phải ?
Đám người phản ứng chậm chạp nhất thời không nghĩ ra.
Lạc Sênh hỏi người trẻ tuổi : « Vậy có phải đã chứng minh được Trần Đại cô nương thuận tay trái rồi không ? »
Người trẻ tuổi chắp tay : « Cô nương phân tích không sai. Nếu như dùng tay phải, sẽ đánh vào má trái của đối phương, mà dùng tay trái thì ngược lại. Chúng ta chỉ chấp nhận việc thuận tay phải, người sinh ra thuận tay trái sẽ phải chịu uốn nắn, lâu ngày có thể dùng cả hait ay. Tuy nhiên thiên tính khó sửa, những người này vào lúc cấp bách thường dùng tay thực sự thuận của mình. »
« Nói rất phải. » Lạc Sênh gật đầu, chân thành tán thưởng.
Người trẻ tuổi mặt mày lạnh lùng nghiêm túc nhất thời đỏ một bên tai.
Đây là lần đầu tiên có quý nữ thẳng thắn tán dương hắn ngay trước mặt mọi người.
Vệ Hàm đứng một bên nhìn, không tự chủ nhíu mày.
Chàng chưa bao giờ thấy Lạc cô nương khen ai chân thành như thế cả.
« Vậy tức là, thị nữ vương phủ là do Trần Đại cô nương giết ? » Triệu Thượng thư chần chừ không tin.
Chuyện phát triển nhanh quá, sao người bị hại lại thành hung thủ rồi ?
Người trẻ tuổi chắp tay : « Nếu như ở đây chỉ có mình Trần Đại cô nương thuận tay trái, thì có thể kết luận như vậy. »
Các cô nương rối rít lên tiếng : « Ta thuận tay phải ! »
Bình Nam Vương phi lên tiếng : « Hôm nay quản sự có danh sách các thị nữ phụ vụ các cô nương ở đây, có thể kiểm tra xem thói quen của mọi người. »
Nghe thấy hung thủ sát hạt thị nữ là người thuận tay trái, Bình Nam Vương phi nhẹ lòng bớt một nửa.
Đừng nói con gái bà không thuận tay trái, tất cả thị nữ vương phủ được tuyển chọn gắt gao cũng không.
Dĩ nhiên, vương phủ cũng không chỉ nói suông như vậy, trực tiếp để người Hình bộ kiểm tra một phen, xóa sạch nghi ngờ lên vương phủ.
Người trẻ tuổi : « Người thuận tay trái nếu cố hết sức tập luyện cũng có thể ăn cơm, viết chữ bằng tay phải, nhưng một số động tác phức tạp vẫn không quen, muốn kiểm tra thực hư xem ai thuận tay nào cũng không khó. »
Triệu Thượng thư suy nghĩ một chút, nói : « Vậy cứ tra thử đã rồi tính tiếp. »
Phải phân loại đã, rồi tra tiếp mới có ý nghĩa.
Người trẻ tuổi dạ một tiếng, nói lên yêu cầu : « Mời chuẩn bị một ít trân châu nhỏ có xỏ lỗ và dây mảnh. »
Đồ như vậy đương nhiên là có ở vương phủ, nhanh chóng được mang lên.
« Mời các vị cô nương thử theo thứ tự, trước dùng tay phải xỏ dây qua trân châu, sau dùng tay trái. »
« Ta trước đi. » Vệ Văn đi thẳng đến, bốc lên một viên trân châu.
Xuyên dây mảnh qua lỗ nhỏ trên trân châu chẳng hề dễ dàng, có là bằng tay phải cũng phải mấy lần mới xong, đổi sang tay trái thì càng khỏi nói.
Các cô nương lần lượt thử, không có ai thuận tay trái.
« Như vậy, người đâm thị nữ vương phủ chết bằng đoản kiếm đúng là Trần Đại cô nương - » Triệu Thượng thư ngừng bàn tay vuốt râu lại : « Vậy người hại Trần Đại cô nương là ai ? »
Có người nhỏ giọng nói : « Hay là tự vẫn — »
Có người nhanh chóng giễu cợt : « Cũng chỉ là giết một tỳ nữ, việc gì mà phải tự vẫn. »
« E rằng chuyện này phải hỏi Trần Nhị cô nương rồi. » Người trẻ tuổi vừa gỡ được một mối, lên tiếng.
Mọi sự chút ý lập tức đổ dồn về phía Trần Nhị cô nương đứng gần Trần Các lão.
Trần Nhị cô nương khóc đến hai mắt sưng đỏ, như thể không ngờ sẽ chỉ đến tên mình, khiếp đảm lùi về sau một bước.
Trần Các lão nhìn chòng chọc người trẻ tuổi : « Ý gì vậy ? »
Chẳng lẽ Nhị tôn nữ của hắn lại giết Đại tôn nữ ?
« Đại nhân chớ vội, án mạng phát sinh như vậy, dù sao cũng phải hỏi những người thân cận với người bị hại có mặt tại hiện trường. » Người trẻ tuổi đúng mực trả lời, nhìn thẳng Trần Nhị cô nương : « Mạn phép xin hỏi vì sao khi ấy Trần Nhị cô nương và Trần Đại cô nương không ở cùng nhau ? »
Vô số tầm mắt chĩa vào, Trần Nhị cô nương không tự chủ cụp mắt lại, giọng run run : « Khi ấy Đại tỷ và Lạc cô nương tranh cãi không vui, tâm trạng rất kém, không muốn cho ta đi theo, một mình đi về phía hoa mẫu đơn... »
« Trần Nhị cô nương chắc chắn rằng sau khi tách khỏi cô nương thì Trần Đại cô nương đi thẳng đến đây và không còn đi đâu khác ? » Người trẻ tuổi hỏi sát sao.
Trần Nhị cô nương lưỡng lự gật đầu.
« Nếu chỉ đến đây, vậy thị nữ trong rừng trúc là do ai giết ? »
Trần Nhị cô nương bị hỏi thì sững ra một chút, cắn môi nói : « Có lẽ là Đại tỷ đi đến rừng trúc, nhưng mà ta không nhìn thấy... »
« Tức là Trần Nhị cô nương có đi đến rừng trúc không ? »
Lần này Trần Nhị cô nương không hề do dự, vội lắc đầu quầy quậy : « Ta chưa đi đến đó bao giờ ! »
« Chưa đi đến đó bao giờ ? » Người trẻ tuổi hỏi, giọng đầy nghi ngờ.
Trần Nhị cô nương mắt đỏ hoe : « Sau khi tách khỏi Đại tỷ ta đi thẳng đến ngắm hoa thược dược, không đi rừng trúc gì hết ! »
Người trẻ tuổi nhướn mày : « Nếu vậy, tại sao trên tóc Trần Nhị cô nương lại có lá trúc thế kia ? »
Trần Nhị cô nương kinh hãi, vội vàng sờ tóc, nhưng không có gương soi, chẳng biết phải sờ chỗ nào.
Cũng vì vậy, động tác của nàng càng hốt hoảng.
Người trẻ tuổi hỏi : « Rõ ràng Trần Nhị cô nương có đi qua rừng trúc, nhưng lại chối cãi như vậy, là do có tật giật mình à ? »
Vô số ánh mắt khác thường đổ dồn vào, Trần Nhị cô nương mềm nhũn hai chân, suy sụp trên nền đất, che mặt khóc thút thít.
Áp lực to lớn cùng sợ hãi căng thẳng, lý trí được treo trên sợi dây căng chặt, một khi dây đứt, mọi thứ vỡ òa.
Trần Nhị cô nương ôm mặt lẩm bẩm không ngừng : « Ta không có cách nào... Đại tỷ thật đáng sợ, chỉ vì tâm trạng không thoải mái, thế là giết luôn tỳ nữ vương phủ... sớm muộn ta cũng sẽ bị giết, sớm muộn cũng bị... »
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]