Chương trước
Chương sau
Editor : Ha Ni Kên

Nắng mai vừa ló, Nhàn Vân uyển đã náo nhiệt vô cùng.

Sáu nha hoàn xếp thành hàng đứng trước mặt Lạc Sênh, nâng xiêm y trang sức cho nàng lựa chọn.

« Cô nương, người mặc bộ váy màu khói đơm hoa này đi, vừa hay hợp với bộ trang sức màu đỏ ngọc này. »

« Thực ra thì váy thập nhị phúc tương màu xanh ngọc này cũng khá đẹp... »

Khấu Nhi thuần thục vấn tóc cho Lạc Sênh, miệng không ngớt lời.

Lạc Sênh chỉ một bộ quần sam màu xanh lá cây nhạt : « Bộ này đi. »

Khấu Nhi chớp chớp mắt : « Hôm nay cô nương phải mặc màu lục mới được. Thế cũng hay, da cô nương trắng như thế này, mặc màu xanh ngọc là tôn da nhất. »

Vừa nói, nàng vừa lựa trong hộp nữ trang ra một thanh trâm màu phỉ thúy, tỉ mỉ cài vào búi tóc của Lạc Sênh, sau đó lùi về phía sau, hài lòng gật đầu.

Lạc Sênh thu xếp thỏa đáng thì đưa Hồng Đậu ra ngoài.

Xe ngựa đã chờ sẵn, Lạc Sênh lướt nhanh nhìn, ngoài Lạc Đại Đô Đốc còn có Nhị cô nương Lạc Tinh và Tứ cô nương Lạc Nguyệt.

Thấy tầm mắt Lạc Sênh dừng lại nơi hai người thứ nữ, Lạc Đại Đô Đốc bỗng nhiên cảm thấy chột dạ, ho nhẹ một tiếng rồi giải thích : « Có Nhị tỷ với Tứ muội của con đi cùng làm bạn cũng hay. »

Chỉ cần nhớ lại mũi tên xuyên thẳng hồng tâm tại võ trường ngày hôm qua là ông đã thấy hoảng sợ rồi, nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định gọi thêm hai người con thứ đi cùng cho đỡ lo.

Lạc Sênh cũng không có vấn đề gì với sắp xếp của Lạc Đại Đô Đốc, nàng chỉ hỏi thêm : « Sao không có Đại tỷ ? »

Lạc Đại Đô Đốc tùy ý nói : « Đại tỷ con không tiện đi cùng. »

Trưởng nữ đã đính hôn rồi, không nên dây dưa vào chuyện này, dù sao cũng là đứa con gái làm ông yên tâm nhất.

Đáng lẽ thứ nữ cũng không khiến ông phải lo, nhưng ai ngờ từ khi Sênh Nhi bắt đầu nuôi nam sủng, chẳng ai đến làm mai nữa.

Cho đến hiện tại, Lạc Đại Đô Đốc đã chuẩn bị xong tư tưởng nuôi cả ba cô con gái đến cuối đời.

« Không sớm nữa rồi, mau lên xe đi. » Lạc Đại Đô Đốc nhìn ba cô con gái như hoa như ngọc, trong lòng xót xa.

Rõ ràng con gái ông xinh đẹp như hoa, tại sao cứ mãi thế này ?

Lạc Đại Đô Đốc cưỡi ngựa còn ba chị em Lạc Sênh ngồi xe, không bao lâu sau đoàn người đã chạy đến phủ Bình Nam vương.

Phủ Đại Đô Đốc cách phủ Bình Nam vương vỏn vẹn hai con phố, nếu không muốn quá coi trọng danh tiếng thì có thể đi bộ đến cũng được.

Lúc này ngựa xe đã tấp nập cửa phủ Bình Nam vương, náo nhiệt vô cùng.

Quản sự đón khách đứng ở cửa vương phủ vừa thấy Lạc Đại Đô Đốc đã đon đả chạy đến đón.

« Đại Đô Đốc, mời vào. »

Lạc Đại Đô Đốc nhảy xuống ngựa, đứng trước xe ngựa dặn dò : « Vương phủ cảnh trí rất đẹp, các con chơi ngoan, có gì cho người đến báo tin cho cha. »

Mành xe vén lên, lộ ra gương mặt lạnh lùng của người con gái.

« Được. » Lạc Sênh lời ít ý nhiều đáp lại, ánh mắt hơi lóe lên.

Từ chỗ nàng vừa hay nhìn thấy phủ Khai Dương vương cách đó không xa.

Luật lệ của Đại chu từ trước đến giờ chính là, vương gia đã thành niên sẽ rời khỏi kinh thành đến đất phong, còn trước đó thì đều ở phố Chu Tước cách hoàng thành không xa, chính là con đường của các vương phủ.

Giờ phố Chu Tước có tận hai vị vương gia, Bình Nam vương và Khai Dương vương, hai vương phủ cũng cách nhau không xa.

Đúng lúc này Vệ Hàm bước ra khỏi phủ Khai Dương vương, một thân áo đỏ thẫm hút mắt vô cùng.

Chàng lơ đãng nhìn quanh lại gặp đôi mắt sáng trong của người con gái.

Lông mày của Vệ Hàm khẽ giật, hờ hững bỏ qua.

Lạc Sênh còn hững hờ hơn cả Vệ Hàm, thong thả buông mành xe xuống.

Xe ngựa lăn bánh, đi vào cửa hông của phủ Bình Nam vương.

Lạc Đại Đô Đốc lên tiếng chào hỏi Vệ Hàm : « Cung kính chào Vương gia.»

Vệ Hàm khẽ gật đầu : « Đại Đô Đốc khách khí rồi. »

Hai người không mấy thân thiết, Vệ Hàm lễ phép đáp lại một câu rồi đi vào trong, nhạy bén phát hiện Lạc Đại Đô Đốc đang lặng lẽ quan sát chàng, ánh mắt có điều kỳ dị.

Vệ Hàm nghi hoặc.

Khi trước Lạc Đại Đô Đốc xin lỗi chàng vì chuyện của Lạc cô nương còn bình thường lắm cơ mà, sao hôm nay lại nhìn chàng kỳ lạ như vậy ?

Dù sao cũng không quen, Vệ Hàm có nghi ngờ thì trên mặt vẫn thản nhiên, như không có chuyện gì bước vào trong.

Lạc Đại Đô Đốc âm thầm lắc đầu.

Trông cũng khí khái phi phàm mà sao thấy tiền lại sáng hết cả mắt lên chứ ?

Thì đúng là, trên đời này không có gì miễn phí cả, con gái thiếu ân thì phải trả thôi.

Nhưng dù sao Khai Dương vương đường đường một thân đàn ông, thế mà lại lựa chọn cách thu tiền, khiến ông phải nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ.

Không thể yêu cầu con gái ông lấy thân báo đáp à !

Tất nhiên yêu cầu vô lý như vậy nói ra ông sẽ không đáp ứng đâu, cũng chẳng bảo như thế là hợp lý, nhưng mà đòi tiền ? Đây là việc đàn ông đàn ang sẽ làm à ?

Lạc Đại Đô Đốc tức tối trong lòng, vô tình lộ ra ngoài mặt.

Khóe mắt Vệ Hàm bắt kịp, đi chậm lại.

Bây giờ chàng có thể chắc chắn, Lạc Đại Đô Đốc có gì đó bất mãn với chàng.

Thậm chí là rất bất mãn.

Vệ Hàm ôm nghi ngờ đi vào phủ Bình Nam vương.

Ba tỷ muội Lạc Sênh được tỳ nữ vương phủ dẫn vào hoa viên, nha hoàn đi theo ở lại tiền sảnh dùng trà.

« Mời ba vị cô nương đi về phía này. »

Hoa viên vương phủ lớn vô cùng, chiếm toàn bộ phía Tây của phủ đệ. Đi sâu vào trong có thể thấy trong đình là tốp ba tốp năm bóng dáng xinh đẹp.

Ba tỷ muội Lạc Sênh vừa vào, tiếng cười nói ở mái đình dường như ngừng lại, vô số ánh mắt hướng về.

Lạc Tinh cảm thấy hơi lúng túng, khẽ rũ mắt, bỗng nhiên cảm thấy hối hận vì đã đi đến đây.

« Lạc cô nương đến rồi à. » Vệ Văn thân là chủ nhân tất nhiên không thể vờ như không thấy, nụ cười tươi như hoa nở đón chào.

Lạc Sênh nhìn kỹ Vệ Văn một lượt nhưng không nhìn ra bóng dáng hồi nhỏ.

Bình Nam vương phi dạy dỗ con gái nghiêm khắc vô cùng, ngày thường nhiều chuyện không được phép làm.

Mười hai năm trước, tiểu Quận chúa phủ Bình Nam vương vẫn chỉ là một bé gái bốn tuổi, mỗi lần gặp đều rất thích quấn lấy nàng đòi kẹo.

Giờ đây tiểu Quận chúa còn lớn hơn Lạc cô nương một tuổi, tuy ngoài mặt có vẻ vui mừng chào đón nhưng đáy mắt thì lạnh lẽo vô cùng.

Có lẽ ẩn sau lạnh lẽo kia, còn giấu đầy chán ghét.

Lúc gần đến mái đình, Lạc Sênh có thấy Vệ Văn và Chu Hàm Sương đứng gần nói chuyện thân thiết.

Vật hợp theo loài, người họp theo đoàn. Chu Hàm Sương chẳng thèm che giấu địch ý đến Lạc cô nương, tất nhiên tiểu Quận chúa có quan hệ gần gũi với Chu Hàm Sương không thể có ấn tượng tốt với Lạc cô nương được.

Lạc Sênh tự biết mình, ngồi xuống xong cũng chỉ uống trà, chẳng nói chẳng rằng.

Hôm nay nàng muốn đến gặp vợ chồng Bình Nam vương và Vệ Khương, không có hứng thú lãng phí thời gian với một tiểu nha đầu.

Đến khi các quý nữ đã đến đông đủ, Vệ Văn chào hỏi một hồi rồi cười nói : « Các vị tỷ muội cứ thưởng thức nước trái cây, cho ta tạm thời rời đi một chút. »

Thọ yến sắp bắt đầu, thân là con gái độc nhất của Bình Nam vương phi, nàng phải xuất hiện.

Còn các vị quý nữ ở trong hoa viên bây giờ đều đi cùng mẫu thân đến, không ghé cùng một nơi trang trọng như bậc trưởng bối.

Nói trắng ra, đây chính là cơ hội cho các tiểu cô nương gặp gỡ vui đùa.

Các cô nương tíu tít cười nói : « Quận chúa không cần lo cho chúng ta, mau đi đi. »

« Vậy thì đành xin lỗi không tiếp đón chu đáo được rồi. » Vệ Văn khách khí nói một câu, xoay người định đi.

Lạc Sênh vẫn lặng lẽ uống trà đặt chén trà xuống, cất giọng nói : « Quận chúa chờ đã. »

Lạc Tinh và Lạc Nguyệt không khỏi biến sắc, nhưng trước mặt mọi người cũng không tiện nói gì, chỉ có thấp thỏm chộn rộn trong lòng.

« Lạc cô nương gọi ta có việc gì vậy ? » Vệ Văn nén lại kinh ngạc trong lòng, dịu dàng hỏi.

Lạc Sênh đứng dậy đi về phía Vệ Văn, cười tủm tỉm : « Ta đi cùng Quận chúa thôi. »

------------------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.