Sau khi Lạc đại đô đốc rời khỏi chỗ ở của Lạc Sanh thì lập tức lạnh mặt, gọi Vân Động vào thư phòng mắng cho một trận ngập đầu.
“Đồ ngu, ai bảo ngươi bỏ chuyện ở Kim Lăng lại rồi chạy về kinh thành?”
“Ta bị đâm thì thế nào, ngươi trở lại kinh thành thì hữu dụng hả? Thần y là ngươi mời đến được à?”
“Mơ màng hồ đồ chạy về tới còn chưa tính, thế mà không biết dặn dò thủ hạ để bụng thêm chuyện của nghĩa muội, nghĩa đệ ngươi hả? Kết quả làm nghĩa muội của ngươi không có lấy một người âm thầm bảo vệ, cứ như vậy mà trở lại, ngươi có biết nghĩa muội của ngươi trên đường vào kinh còn gặp sơn phỉ không!”
Vân Động thành thành thật thật cúi đầu nhận dạy dỗ, trong lòng sinh ra mấy phần cảm kích với Lạc Sanh mà chính mình cũng chưa ý thức được: Nghĩa phụ mới biết tam cô nương gặp sơn phỉ đã tức thành như vậy, nếu như biết còn gặp đuổi giết ——
Suy nghĩ một chút đến hậu quả, liền không rét mà run.
“Lão ngũ, ngươi quá làm ta thất vọng rồi.” Lạc đại đô đốc thống khoái mắng một hồi, cuối cùng tổng kết một câu.
“Là hài nhi không tốt, làm cho nghĩa muội rơi vào hiểm địa, xin nghĩa phụ trách phạt.”
“Trách phạt đương nhiên sẽ có, nhưng bây giờ có chuyện cần ngươi đi làm.”
Vân Động ôm quyền: “Xin nghĩa phụ phân phó.”
Lạc đại đô đốc nhìn về những bông hoa lan nở rộ bên cửa sổ, ngữ khí lạnh băng: “Mang một đội người,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuong-hoan/2444377/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.