Vệ Hàm định giơ tay ra theo bản năng, thấy Lạc Sanh đã ổn định cơ thể thì làm như không có việc gì thu trở về.
“Lạc cô nương không có việc gì chứ?”
Lạc Sanh lắc đầu: “Không có việc gì. Ta cáo từ, Vương gia không cần tiễn.”
Vệ Hàm nhìn chăm chú vào bóng dáng Lạc Sanh rời đi, rũ mắt nhìn về phía mép bàn mà nàng mới dùng tay vịn vừa rồi.
Trà lâu nơi bọn họ gặp mặt là một cửa tiệm xa hoa, bàn trà dùng gỗ đỏ chế tạo bóng loáng sạch sẽ, chỗ mép bàn lại có một dấu tay nhàn nhạt.
Điều này nói rõ lòng bàn tay đối phương ra không ít mồ hôi, mới có thể để lại dấu vết rõ ràng như vậy.
Vệ Hàm không khỏi nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Cuối xuân đầu hạ, tuy ánh mặt trời rạng rỡ nhưng không gắt gỏng, còn có từng cơn gió nhẹ thổi vào, thổi tan đi sự hờn dỗi.
Thời tiết thế này lại ra nhiều mồ hôi như vậy, là bị bệnh ư?
Vệ Hàm không tự giác đi đến phía trước cửa sổ, ánh mắt truy đuổi theo hình bóng quen thuộc kia lên xe ngựa, cho đến khi xe ngựa quẹo vào ngã rẽ biến mất ở trong tầm mắt, khi ấy mới xoay người trở lại bên cạnh bàn.
Bị bệnh lại đồng ý cùng hắn gặp mặt, sau khi gặp lại từ chối thỉnh cầu mà hắn nói ra ——
Trên mặt Vệ Hàm vẫn duy trì bình tĩnh, mà trong lòng lại có chút mờ mịt.
Hành động của con gái đều làm người ta khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuong-hoan/2444375/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.