“Hồng Đậu, không được hồ nháo.” Lạc Sanh nhíu mày quở trách nha hoàn một câu, nở một nụ cười nhạt nhẽo với Vệ Hàm, “Khi nào Vương gia tiện thì đưa qua là được, không cần sốt ruột.”
Vệ Hàm lạnh mặt hơi gật đầu: “Đã biết. Sau này gặp lại.”
Nếu có thể, hắn hy vọng vĩnh viễn không nhìn thấy vị Lạc cô nương hút máu này nữa.
Có thể tưởng tượng đến nhiều ngày nay được ăn mỹ vị vô cùng ngon, sâu trong nội tâm Vệ Hàm lại hiện lên một tia dao động.
Suy nghĩ này có chút nguy hiểm!
Vệ Hàm rùng mình trong lòng, kéo dây cương đi thẳng đến cửa thành.
Hắn cũng không phải là người khom lưng vì một miếng ăn.
Cho đến khi vào thành, Thạch Diễm còn mang vẻ mặt mê mang: “Chủ tử, chúng ta thật sự nợ Lạc cô nương 3500 lượng bạc?”
Vệ Hàm trầm khuôn mặt nhìn thị vệ, dâng lên xúc động đá người xuống khỏi ngựa.
Là chúng ta nợ à? Rõ ràng là hắn nợ!
Thạch Diễm không hề có ý thức nguy cơ, xoa nhẹ mặt một phen nói: “Chủ tử, tình huống có hơi sai sai a.”
“Hử?”
“Ngài nghĩ đi, ngay từ đầu ngài muốn có được chủy thủ của Lạc cô nương, bọn họ nói rằng ba ngàn lượng bạc đúng không?”
“Ừm.”
“Sau đó Lạc cô nương thỉnh ngài hộ tống nàng vào kinh, ba ngàn lượng bạc coi như được xoá bỏ đúng không?”
“Ừm.”
“Nhưng bây giờ cũng tới kinh thành rồi, sao ngược lại chúng ta lại nợ Lạc cô nương 3500 lượng bạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuong-hoan/2444336/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.