Màu da tái nhợt, đỉnh mày sắc bén, là một nam tử trẻ tuổi rất tuấn lãng.
Dáng vẻ cũng được, thế mà lại làm tặc.
Lạc Sanh nhíu mày muốn thu hồi tầm mắt, nhưng đối phương lại đột nhiên mở mắt.
Lông mày sắc bén, đôi mắt sâu không thấy đáy.
Trong chớp mắt, mỗi cọng lông tơ của Lạc Sanh đều dựng lên.
Nhưng nàng là người càng căng thẳng càng có thể phát huy vượt xa người thường, sợ hãi không những không gây trở ngại động tác, ngược lại làm nàng nhanh như tia chớp giơ tay áo lên, bột ớt giấu ở trong tay áo liền bay ra ngoài.
Một tiếng kêu rên chứa đầy thống khổ truyền đến.
Lạc Sanh nghe thấy vừa yên tâm, lại thấy Tú Nguyệt liên tục lui về phía sau, hoảng sợ bò dậy muốn chạy.
Lạc Sanh sửng sốt trong chớp mắt rồi lập tức đuổi theo.
Đương nhiên nàng không thể mặc kệ Tú Nguyệt chạy như vậy.
Biển người mênh mang, nàng chỉ có thể ở lại thành Nam Dương một thời gian ngắn, một khi bõ lỡ cùng Tú Nguyệt đêm nay, muốn tìm được nữa có chăng cũng xa vời.
Nhưng cố tình nàng lại không thể mở miệng gọi Tú Nguyệt lại, để ngừa bị tên hắc y nam tử kia nhớ giọng nói.
Tú Nguyệt chạy trốn rất nhanh, không bao lâu sau đã chạy tới đoạn chân tường nào đó, cúi người một cái đã không thấy bóng dáng.
Lạc Sanh theo sát đến đây, đẩy ra cỏ dại cao nửa người thì thình lình phát hiện một cái cửa động.
Khó trách Tú Nguyệt có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuong-hoan/2444308/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.