Lạc Sanh không chớp mắt nhìn chằm chằm người đang càng gần hơn, đã phán đoán được là một nữ tử từ thân hình người đó.
Người nào sẽ xuất hiện trong toà nhà đã bỏ hoang lâu nay lúc đêm khuya tĩnh lặng?
Bàn tay Lạc Sanh nắm chủy thủ càng chặt hơn.
Càng khiến nàng kinh sợ chính là, vậy nhưng người nọ đi thẳng đến chỗ của nàng.
Một bước, hai bước, ba bước…
Người nọ đã gần trong gang tấc, làm Lạc Sanh không thể không nắm chặt chủy thủ rồi giơ lên, chuẩn bị chém ra chuôi chủy thủ chém sắt như chém bùn này bất cứ lúc nào.
Khi nàng còn là Thanh Dương quận chúa đã từng học quyền cước cưỡi ngựa bắn cung, đây là yêu cầu của phụ vương với nàng.
Theo lời phụ vương nói, học chút công phu bàng thân không phải chuyện xấu, ít nhất sau này khi muốn tấu tuấn mã thì dựa vào bản thân mình là được, cũng không làm bọn hạ nhân khó xử.
Nàng vẫn luôn nghe lời, quyền cước cưỡi ngựa bắn cung học được đều không kém.
Mà hiển nhiên Lạc cô nương cũng từng tập võ, dù là trình độ cao hay thấp, chỉ nói đến điều kiện thân thể cũng mạnh hơn chút so với nàng.
Ngẫm lại cũng không kỳ lạ, không có việc gì là lãnh một đám hạ nhân lên phố, cô nương gặp rắc rối thì ít nhất cũng sẽ quất roi gì đó.
Lạc Sanh cảm thấy một thanh chủy thủ cũng không bảo đảm lắm, suy xét đến việc hôm nay không mang theo roi dài kia của Lạc cô nương lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuong-hoan/2444306/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.