Trên hành lang bày một cái ấm đất, hương thuốc tràn ra từ cái vòi ấm đang sôi ùng ục.
Phù Tùng cầm một chiếc quạt hương bồ thường thường quạt một cái, nghe được động tĩnh, nhìn kỹ rồi không khỏi nhảy dựng lên, hô: “Biểu cô nương tới rồi!”
Dáng vẻ kia y như lâm đại địch, bỗng chốc làm người ta cảm thấy không phải là biểu cô nương tới, mà là yêu quái tới.
Hồng Đậu ném ánh mắt xem thường qua, quở mắng: “Cô nương của chúng ta là tới thăm tiểu công tử, ngươi kích động cái gì?”
Phù Tùng rất muốn đáp trả một ánh mắt xem thường lại không dám, thầm nghĩ hắn đây rõ ràng là kinh hách đó được không.
Lúc này Thịnh lão thái thái đã được người khuyên trở về, đám người Đại thái thái canh chừng một thời gian cũng lục tục rời đi, chỉ có bốn huynh đệ Thịnh Đại Lang vừa mới tan học chạy tới.
Một câu nói của Phù Tùng làm bốn người kinh động, lần lượt nhìn về phía thiếu nữ đang đến gần.
Thiếu nữ mặc một chiếc váy thêu hoa nhỏ màu đỏ, mặt mày bắt mắt, đạp lên ánh chiều tà mà đến.
Thịnh Nhị Lang đột nhiên nghĩ tới một câu thơ: My đại đoạt tương huyên thảo sắc,
Quần hồng đố sát thạch lựu hoa.* Rồi sau đó rùng mình trong lòng, liên tục lắc đầu.
*Trích từ bài thơ Ngũ nhật quan kỹ của Vạn Sở (nhà Đường). Toàn bài thơ và dịch nghĩa ở cuối chương.
Không ổn, không ổn, Lạc biểu muội đi cùng với phiền toái, sao mà hắn lại nghĩ đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuong-hoan/2444275/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.