Tại thôn nhỏ giữa lưng chừng núi có khoảng hai mươi hộ, nhưng gần như không nhà nào chịu tiếp đón Nhạc Phong, bà cụ kia gõ cửa mấy nhà, chỉ cần đê cập đến, lập tức nhận được sự từ chối tuyệt đối. 
----- "Sao có thể tiếp đãi người ngoài." 
----- "Về lý, kẻ khác họ còn không nên bước chân vào cái thôn này mới đúng!" 
----- "Nhà họ Thịnh muốn làm phản hay sao, khách khí với kẻ khác họ như vậy?" 
... 
Nhạc Phong đứng đằng sau nghe mà muốn nghiến răng, đã là thời đại nào rồi, còn mở miệng khác họ ngậm miệng họ khác, chỉ có nhà họ Thạch các người là cao quý, nội các chính phủ cũng phải trợ cấp đặc biệt cho dòng họ nhà các người! 
Hỏi được mấy nhà, bà cụ kia có chút mất kiên nhẫn, hỏi Nhạc Phong: "Thôn dưới hình như vẫn còn phòng trống, hay cậu xuống dưới đó ở đi?" 
Chắc đùa, từ dưới leo lên tận trên mất ít nhất cũng hai tiếng đồng hồ, trông anh giống ăn no dửng mỡ mới muốn trèo lên trèo xuống cả ngày? 
Nhạc Phong cười quái dị: "Sao bà không bảo tôi quay về Quế Lâm mà ngủ đi?" 
Bà cụ kia không hiểu được sự trào phúng trong câu trả lời của anh, còn tưởng thật: "Cậu muôn quay về Quế Lâm ngủ à?" 
Nhạc Phong không còn gì để nói, cuối cùng thẳng thừng đáp lại một câu: "Tôi không muốn." 
Hỏi quanh một vòng, cuối cùng cũng có người chịu đứng ra, làm người đãi khách. 
Thạch Gia Tín. 
Bà cụ kia như trút bỏ được gánh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuong-gio/2284215/quyen-4-chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.