Mất bao nhiêu công sức như vậy mới lôi được người về, tôi nhìn anh anh nhìn tôi, lại không biết mở miệng thế nào, chỉ có mình Thần Côn là máu gà tăng vọt: “Tiểu Đường Tử, là anh cứu em về đấy em có biết không? Bọn họ đều bó tay, đến thời điểm mấu chốt là anh đã quyết định nhanh chóng, anh đã cho em sinh mệnh thứ hai đấy…” Quý Đường Đường tỉnh tỉnh mê mê, cô không hiểu tại sao trong phòng đột nhiên lại chen chúc lắm người như vậy, mấy người này sao lại tìm đến được? Thần Côn vẫn còn tiếp tục lải nhải không ngớt: “Phân vượn* rồi Đường Đường, lần nào anh cũng giải cứu em trong nguy nan cả, này, em cung gì vậy, chòm sao của chúng ta nhất định là phi thường hợp. À, bát tự của em là gì thế?”(*) Đồng âm với duyên phận
Quý Đường Đường nhìn miệng Thần Côn mở mở ngậm ngậm cả nửa ngày, bỗng ôm đầu: “Anh đừng nói nữa, em đau đầu.” Thần Côn ớ một tiếng, vội vàng lôi quyển sổ nhỏ bên cạnh sang, xoẹt xoẹt xoẹt viết thêm một hàng chữ: đối tượng xuất hiện triệu chứng nhức đầu. Nhạc Phong nhìn Thạch Gia Tín, Thạch Gia Tín hạ giọng nói một câu: “Chắc là bị tiếng chuông làm cho chấn động, nghỉ một lúc sẽ ổn.”
Mao Ca dùng ánh mắt ra hiệu cho đám Nhạc Phong: “Vậy ra ngoài trước đã, để cô ấy nghỉ ngơi một lúc.” Thần Côn lưu luyến không nỡ: “Tôi còn phải phỏng vấn con bé nữa chứ, nhỡ đâu nó nghỉ xong rồi lại quên mất những gì quan trọng đã trải qua thì sao,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuong-gio/2284147/quyen-3-chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.