Nửa tiếng sau, một nhóm ba người ngồi trong quán đồ nướng nổi tiếng ở Cổ Thành, vì đang mưa và trời cũng đã muộn, trong quán chỉ có hai ba bàn khách, ông chủ kê giá nướng dưới mái hiên, khói trắng bốc lên hòa vào trong màn mưa. 
Nhạc Phong cầm đôi đũa dùng một lần trên bàn nhàm chán khua qua khua lại, thỉnh thoảng tức giận nhìn hai người trước mặt, kể từ lúc ra khỏi cửa, cái mồm kia của Thần Côn chưa từng khép lại, blah blah blah mãi không ngớt, xem tình hình, không dốc hết những thứ đã tích lũy trong hai mươi mấy năm qua ra thì tuyệt đối sẽ không câm miệng. 
Quý Đường Đường lại càng khiến người ta tức giận, cô không những rất phối hợp mà lắng nghe, còn thỉnh thoảng chen vào mấy lời góp ý —- mỗi lần góp ý đều khiến Thần Côn hưng phấn giống như bị đánh tiết gà, vậy nên hai con người mới gặp mặt chưa đầy nửa giờ đã trở thành người có chung sở thích, tri âm, Bá Nha và Tử Kỳ. 
Đề tài này thì có gì mà thú vị? Nhạc Phong có nghĩ nát óc cũng không thông. Được rồi, anh thừa nhận, hồi trước khi ngồi cùng bàn ăn cơm với người đẹp, anh cũng từng kể đôi ba câu chuyện ma như vậy, nhưng mục đích là để chế tạo hiệu quả kinh sợ, làm nổi bật khí phách đàn ông để cho mỹ nữ có cớ mà sa vào ôm ấp… 
Đại khái khoảng năm phút trước, Nhạc Phong có cố đổi chủ đề, lại bị Thần Côn vô cùng kì thị: “Tiểu Phong Phong, bọn anh đang trao 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuong-gio/2284055/quyen-2-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.