🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Cố Kinh Mặc đứng sau tấm bình phong, hai tay khoanh trước ngực, nghiêng đầu cẩn thận suy nghĩ Huyền Tụng sao lại có thể cải tử hồi sinh.

Chẳng lẽ vừa rồi chẳng qua Huyền Tụng ở trạng thái giả chết? Bọn họ không thể dò xét ra? Nhưng Vân Túc Nịnh là y tu, sao lại không nhìn ra triệu chứng sinh mệnh?

Phương thức tu luyện độc nhất vô nhị của Phật môn ư?

Huyền Tụng không đợi được Cố Kinh Mặc chủ động tới, chỉ có thể tự xuống giường.

Bước chân hắn rất nhẹ, vẫn đều đều, khoảng cách mỗi bước đều như nhau, đi nhẹ nhàng uyển chuyển giống như mèo.

Hắn đi qua bình phong, đứng ở bên cạnh Cố Kinh Mặc, tư thái đoan chính đến cứng nhắc, rũ mắt nhìn Cố Kinh Mặc.

Cố Kinh Mặc hiếm khi có vẻ mặt nghiêm túc suy nghĩ. Trâm cài tóc giao nhau trên đầu nhẹ lắc lư, hoa tâm toả ánh sáng đỏ sậm.

Lúc yên tĩnh Cố Kinh Mặc giống như một đoá hoa diễm lệ, Huyền Tụng không thích sặc sỡ, hiếm khi hắn thưởng thức vẻ diễm sắc này của Cố Kinh Mặc.

Cố Kinh Mặc chần chừ nói: "Ngươi... mới..."

Huyền Tụng cũng không hoảng hốt, dùng giọng điệu rất bình thản nhất nói lời hoang đường nhất: "À, phương thức tu luyện đặc biệt, quấy nhiễu các ngươi rồi."

"Đúng là giật mình, ngươi không có việc gì thì tốt."

"Hình như làm ngươi thất vọng rồi." Huyền Tụng lại đến gần nàng một bước, ngữ khí càng ngày càng nhẹ, giọng nói càng lúc càng mờ nhạt, nếu nàng không để ý mà nghe, không khéo sẽ nghe sai vài chữ.

Rõ ràng là linh hồn hắn xuất khiếu, suýt nữa bị nhìn thấu khôi lỗi thuật.

Nhưng hắn mở ra lối riêng, ngược lại làm cho Cố Kinh Mặc chuyển thành bên bị động lại còn chột dạ.

Trời đã xế chiều, ánh tà dương xuyên qua khe cửa chưa đóng chặt chiếu vào nửa bên mặt và tóc của Cố Kinh Mặc.

Ánh sáng chiếu lên trán và sống mũi của Huyền Tụng, giống như ở giữa hai người có một dải ánh kim.

Có lẽ là ánh nắng rực rỡ quá chói mắt, mới có thể làm lông tơ trên mặt Cố Kinh Mặc đều hiện rõ ràng, ngay cả sự hoảng loạn, bối rối kia cũng bị ánh nắng phóng đại vô hạn.

Tay áo rộng rãi của nàng che giấu bàn tay đang nắm chặt, bối rối được không dám nâng mắt đi Huyền Tụng, chỉ có thể trả lời qua loa: "Cũng không phải vậy, ngươi không có chuyện gì thì cũng bớt việc."

"Đỡ mất công các ngươi phải đi Thanh Hữu tự bắt một nhóm hòa thượng về chứ gì?"

"Lời này... Không thể nói như vậy."

Huyền Tụng từng bước ép sát: "À, xem ra ngươi rất không hài lòng với tính cách của ta."

"Cũng có một chút."

Hắn nhướng mày: "Một chút?"

"Một chút xíu."

Huyền Tụng đứng bên cạnh nàng tường tận xem xét nàng hồi lâu, đột ngột cúi người xuống, thấp giọng nói: "Cố Kinh Mặc."

"Ừm?" Cố Kinh Mặc hoảng hốt, cảm nhận được hô hấp của Huyền Tụng gần trong gang tấc, tai không khống chế được bắt đầu nóng lên, người cũng càng không được tự nhiên, "Đừng có gọi cả họ lẫn tên như vậy."

"Tại sao?"

"Ta khẩn trương!"

"Vậy ta phải gọi ngươi thế nào?" Huyền Tụng tựa hồ thật sự nghiêm túc suy nghĩ dậy vấn đề này: "Ma Tôn? Chuông bạc huyết tế? Hay là Cố cô nương? Kinh Nhi?"

"Không biết, tóm lại đừng kêu đầy đủ họ tên."

"Tiểu Quân Kinh Mặc?"

"Có nghĩa là gì?"

"Không có gì, không cần để ý." Huyền Tụng cũng không tiếp tục dây dưa với cái đề tài kia, trở lại chuyện chính, "Ngươi lại muốn đến Thanh Hữu tự?"

"Không có!" Nàng lập tức phủ nhận, mắt mở lớn, phảng phất có thể dùng cách này chứng minh trong sạch.

"Ngươi muốn bắt một nhóm hòa thượng, cuối cùng chọn một người thích hợp nhất, cái này kêu là gì nhỉ? Tuyển chọn tập trung?"

"Cũng không phải vậy!" Nàng ngay lập tức lớn tiếng phủ nhận lần nữa, chột dạ nên không có khí thế.

Huyền Tụng đột nhiên dùng tình cảm để đả động, dùng lý lẽ để thuyết phục: "Ngươi xem, ngươi đột ngột bắt ta đến động phủ, ta không trách ngươi, còn đồng ý làm thuốc dẫn của ngươi, một đường đi theo ngươi đến tận đây, trên đường có phụ ngươi không?"

"Không có..." Giọng của nàng càng lúc càng suy yếu.

"Nhưng sau khi ta xảy ra chuyện, ngươi không nghĩ tới sẽ cứu ta chút nào, chỉ muốn đi bắt hòa thượng khác? Nếu ta thật sự tọa hóa mà không phải tu luyện, có phải lúc thi cốt ta còn chưa lạnh ngươi liền bắt tới một đám hòa thượng chọc ta tức giận đến chết cũng không nhắm mắt?"

"Không phải quên ngươi, chỉ là bắt một đám hòa thượng tới siêu độ cho ngươi mà thôi!"

"Ồ?"

"Không sai, siêu độ cho ngươi!" Cố Kinh Mặc cuối cùng lấy hết dũng khí quay sang Huyền Tụng, nhìn thẳng vào mắt hắn, "Hơn nữa giữa chúng ta cũng chỉ có đạo lữ ấn, không phải đạo lữ thực sự, ngươi không thể chất vấn ta như vậy."

"Kinh Mặc, ngươi phải biết, là ngươi không được, chứ không phải là ta không muốn." Huyền Tụng trả lời cực kì bình tĩnh.

Mặc dù ban đầu lúc hắn đáp ứng đúng là có ý muốn giết Cố Kinh Mặc, nhưng chưa bao giờ có biểu hiện cự tuyệt, điểm này khiến Cố Kinh Mặc hoàn toàn nói không nên lời.

Kể cả Cố Kinh Mặc thật "Được", hắn cũng chưa chắc nguyện ý. Nhưng từ quan hệ trước giờ của bọn họ có thể thấy, hoàn toàn là Cố Kinh Mặc không biết cố gắng, lúc nào cũng tự cháy, cũng không phải là hắn giãy dụa.

Huyền Tụng đến nay đã hết mức nhẫn nhịn chịu đựng, nguyện ý đi theo Cố Kinh Mặc, còn giúp nàng mấy lần, nàng lại như thế với mình, hắn đương nhiên tức giận.

Trong ý niệm của hắn, có thể là hắn không muốn điều tra nữa yên lặng rời đi, cũng có thể là hắn mất kiên nhẫn giết Cố Kinh Mặc, nhưng không thể là nàng không cần hắn nữa, lại còn chuẩn bị tuyển lựa người khác thay thế hắn.

Huyền Tụng cao ngạo không cho phép loại chuyện này phát sinh.

Hắn, chính là thuốc dẫn tốt nhất!

Cố Kinh Mặc lúc này đỏ hết cả mặt, xấu hổ buồn bực, trong nhất thời không nói được lời nào.

Nàng cũng không muốn tự cháy mà!

Nàng cũng muốn mỗi ngày mỗi đêm có thể ôm tiểu hòa thượng mỹ mạo!

Nàng rõ ràng là Ma Tôn, rõ ràng có tu vi Hóa Thần kỳ, dung mạo của nàng ở Tu chân giới cũng coi là xuất chúng, làm sao hết lần này tới lần khác trước mặt một tiểu hòa thượng lại không có cốt khí?

Nàng cảm thấy cái này rất không ổn nhưng lại bất lực, điều này khiến nàng vô cùng tức giận.

Huyền Tụng đứng thẳng người lại, thản nhiên nhìn nàng, ánh mắt bình tĩnh như đang ngắm cảnh, xem trăng nhìn núi, mà không phải Ma Tôn không ai bì nổi.

Nhìn có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, khí tức tỏa ra lại chứng minh hắn vẫn chưa nguôi giận.

Lúc này, tiếng Hoàng Đào gõ cửa truyền đến, nàng bưng một bình trà ló đầu vào: "Ma Tôn, uống chút trà không?"

Cố Kinh Mặc vừa định trả lời, Huyền Tụng đã trả lời thay nàng: "Nàng ấy không muốn uống."

Hoàng Đào nuốt một ngụm nước miếng, ánh mắt nhìn Cố Kinh Mặc như đang nói: Ma Tôn, thật sự không phải là ta không muốn cứu người, là ta bất lực!

Sau đó bưng ấm trà rời đi: "Được rồi, cáo từ."

Một lát sau, Vân Túc Nịnh bị Hoàng Đào đẩy đến gõ cửa, đứng ở ngoài cửa hỏi: "Huyền Tụng tiểu sư phụ có bị thương không? Ta có thể giúp ngươi chữa thương."

Huyền Tụng coi như nhẫn nại mà trả lời: "Ta cũng không bị thương, trị liệu tốt cho ba đứa nhỏ kia là được rồi."

"Vậy... Tốt." Vân Túc Nịnh cũng không biết nên nói gì, yên lặng lui ra ngoài.

Lại một lát sau, Vũ Kỳ Sâm cũng đến gõ cửa: "Huyền Tụng, ta, ta muốn cùng ngươi thảo luận Phật pháp, ta có chút vấn đề không biết lý giải thế nào."

Huyền Tụng: "..."

Hắn rũ mắt nhìn Cố Kinh Mặc, thấp giọng nói: "Cứu binh của ngươi thật nhiều."

Huyền Tụng cuối cùng cũng buông tha Cố Kinh Mặc, đi tới đẩy cửa đi ra ngoài.

Cố Kinh Mặc thở dài một hơi, trước kia nàng bị sư phụ dạy bảo cũng không thấy khẩn trương như vậy, tại sao tìm một tiểu hòa thượng làm đạo lữ lại bắt đầu có tật giật mình chứ?

Rõ ràng nàng chỉ có tà tâm, vừa khéo cũng có tặc đảm mà thôi, nhưng nàng còn chưa đi bắt tiểu hòa thượng khác, hắn nổi nóng cái gì?!

Coi như nàng dưỡng một đám tiểu hòa thượng như đạo lữ cũng có sao, dù sao nàng có vốn liếng, cùng lắm thì để Huyền Tụng làm chính thất, sao tự dưng lại không có khí thế như vậy chứ?

Không nên!

*

Vân Túc Nịnh bày Tụ Linh Trận, trợ lực cho công pháp chữa thương.

Ba đệ tử Duyên Yên các ngồi bên trong, hắn vận chuyển pháp trận giúp bọn họ khôi phục linh lực.

Vân Túc Nịnh cần phải luôn trông coi bên cạnh pháp trận, thỉnh thoảng lại gia cố thêm.

Cố Kinh Mặc ngồi ở một bên, nằm nhoài trên bàn, ca thán một tiếng thật dài, nói với Hoàng Đào: "Hoàng Đào, làm sao bây giờ đây, tiểu hòa thượng hắn không để ý tới ta."

Hoàng Đào đang giúp Vân Túc Nịnh gia cố trận pháp, thuần thục điều chỉnh trận bố trí pháp, thuận miệng trả lời: "Ma Tôn, có phải người hiểu lầm gì không, bình thường hắn cũng không để ý đến người mà!"

"Không giống, bình thường hắn không thích nói chuyện, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ nhìn ta một cái. Nhưng từ sau khi hắn chết giả, mỗi lần hắn nhìn thấy ta đều sẽ hừ lạnh một tiếng."

"Cái này khác nhau ở chỗ nào?"

"Bình thường dáng vẻ của hắn là không cao hứng, bây giờ là vô cùng không cao hứng, hai cái này khác nhau, ngươi có hiểu không?"

"Không hiểu." Hoàng Đào lắc đầu, đúng là không hiểu.

Thời gian nàng làm người cũng không lâu lắm, vẫn chưa thể lý giải hoàn toàn suy nghĩ và tình cảm con người, rất khó đồng cảm với Cố Kinh Mặc, suy tư hồi lâu mới nói: "Vậy người đi dỗ dành hắn đi."

"Ta nhìn thấy hắn liền sợ hãi."

"Thế nhưng tiếp tục giằng co cũng không phải là biện pháp! Người suy nghĩ một chút xem làm thế nào mới có thể khiến hắn vui vẻ."

Cố Kinh Mặc ngồi dậy suy nghĩ sau nói: "Ta biểu diễn một tiết mục cho hắn xem, ta biết phun lửa!"

Hoàng Đào ngay lập tức bị hấp dẫn: "Oa, nói đến ta cũng muốn xem."

Vân Túc Nịnh càng nghe càng cảm thấy thái quá, chỉ có thể ngăn cản: "Vẫn nên bỏ đi."

Cố Kinh Mặc liền hỏi Vân Túc Nịnh: "Vậy ngươi nói xem nên làm gì?"

Vân Túc Nịnh chỉ ra ngoài cửa: "Đêm nay sao rất đẹp."

Cố Kinh Mặc quay đầu nhìn một chút, không hiểu nổi: "Sau đó thì sao?"

"Dẫn hắn đi ngắm sao."

"Sao có gì hay mà ngắm?" Cố Kinh Mặc nghĩ một lúc thì đứng dậy, "Được, ngươi và tiểu hòa thượng đều không thú vị giống nhau, nói không chừng nghe ngươi là đúng."

Nói xong thì ra khỏi phòng.

Hoàng Đào muốn đi cùng lại bị Vân Túc Nịnh ngăn cản: "Muội tới để làm loạn à?"

Hoàng Đào cuối cùng vẫn ngoan ngoãn về lại bên cạnh Vân Túc Nịnh, nhỏ giọng hỏi: "Ta có thể giúp huynh làm gì không?"

Hoàng Đào mỗi lần ở cùng Vân Túc Nịnh đều thấy không được tự nhiên, căn bản không thân thiết nổi.

"Đi lấy chút cố trận thạch đi."

"Được."

Sau khi Hoàng Đào rời đi không bao lâu, trận pháp trị liệu tiến hành được một phần nhỏ, ba đệ tử Duyên Yên các có thể tạm thời nghỉ ngơi.

Vũ Kỳ Sâm nói cảm tạ với Vân Túc Nịnh: "Vân huynh, mấy ngày này vất vả cho huynh, ngày đêm vẫn luôn không ngừng làm phiền huynh."

"Không sao, ta cũng muốn sớm chữa khỏi cho các ngươi, như vậy các ngươi cũng có thể sớm trở lại Duyên Yên các."

"Cái này không vội, hôm qua bọn ta đã dùng truyền âm phù báo bình an về."

"Ta vội."

Vũ Kỳ Sâm sửng sốt một chút: "Vân huynh phải bận rộn chuyện khác sao?"

"Cũng không phải, trị liệu chậm cũng sẽ chậm trễ các ngươi tu luyện."

"À..." Vũ Kỳ Sâm cười rộ lên, nụ cười ấm áp, nam nhân ôn nhu này lúc nào cũng trông thân thiện, làm cho người ta cảm thấy ở cùng hắn vô cùng dễ chịu.

Điểm này, Vân Túc Nịnh không làm được.

"Ta đi xem một chút sao cố trận thạch còn chưa đem tới." Vân Túc Nịnh nói xong đi về phía cửa.

Trên đường đi hắn thấy Cố Kinh Mặc đang bồi hồi trước cửa phòng Huyền Tụng thì dừng bước lại, thấp giọng nói: "Ma Tôn, có cách khác thay thế hay không, ta muốn giữ Hoàng Đào lại Tố Lưu Quang cốc."

Hắn gọi Hoàng Đào, mà không phải muội muội.

Cố Kinh Mặc có chút chần chừ, lập tức lắc đầu: "Không được, ta không muốn xa nàng, với lại chắc ngươi cũng biết ở lại Tố Lưu Quang cốc đối với Hoàng Đào mới là dày vò."

"Ta nghiên cứu chế tạo một loại thuốc có thể khiến nàng ấy quên đi quá khứ, quên đi thân phận, nàng ấy có thể thoải mái hơn khi ở lại đây..."

"Ngươi dựa vào cái gì muốn nàng ấy quên? Khi đó tất cả mọi người ở Tố Lưu Quang cốc nhìn nàng ấy đều tỏ vẻ đồng tình, nàng ấy sẽ không hiếu kỳ sao? Khi biết chân tướng lần nữa, sẽ thêm một lần tra tấn."

"..." Vân Túc Nịnh trả lời không được.

Cố Kinh Mặc nhìn hắn dưới bóng đêm, sắc mặt Vân Túc Nịnh hơi xanh xao, trông như người bệnh.

Nàng nhếch miệng cười nhạt, sau đó đi tới trước mặt Vân Túc Nịnh, mở miệng lần nữa: "Ngươi hẳn phải biết, ta sẽ không đồng ý ngươi làm như vậy."

"Ta không muốn nàng làm nô..."

"Vân Túc Nịnh." Nàng đột nhiên kêu tên của hắn, làm hắn hơi giật mình, "Ta cứu nàng, nàng tới trả ân. Nàng cứu tất cả các ngươi, ngươi muốn báo ân lại thông qua ta để trả, chẳng qua trong lòng ngươi áy náy muốn đền bù mà thôi, không phải sao?"

Bình tĩnh của Vân Túc Nịnh trong nháy mắt vỡ vụn.

Thế gian này trăm ngàn tật bệnh có thể chữa, chỉ có khúc mắc là không thể cứu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.