Cố Kinh Mặc có chút mơ hồ.
Nàng rất nhiều lần đã tưởng tượng nếu nàng có thể nhìn thấy mẫu thân lần nữa, nàng sẽ nói gì?
Có lẽ sẽ lải nhải không ngừng kể những năm qua nàng trải qua những gì, nói năm đó nàng ngu xuẩn nói không suy nghĩ, hi vọng mẫu thân đừng tức giận.
Nàng có lẽ sẽ khóc lớn, hoặc là ôm mẫu thân không buông tay.
Thật sự nhìn thấy mẫu thân, nàng lại có chút choáng váng, nhất thời thiên ngôn vạn ngữ đều nói không nên lời, chỉ biết ngây ngốc nhìn mẫu thân.
Nàng không dám rơi nước mắt, nàng biết mẫu thân chỉ là một phàm nhân, thời gian dùng thuật chiêu hồn ngắn ngủi.
Nàng nhìn ít đi một cái chớp mắt, liền mất đi thật nhiều cơ hội nhìn thấy mẫu thân.
Cả đời này, chỉ sợ chỉ có một cơ hội như thế.
Sau đó, nàng nhìn thấy Nam Tú ngơ ngác đi ra, vén rèm lên nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài cũng giật mình, ôn nhu gọi: "Cố tỷ tỷ..."
Vẫn là dáng vẻ dịu dàng như nước trong trí nhớ, thiếu đi một mảnh mù mịt thời gian cuối đời.
Sau đó nàng nhìn về phía Cố Kinh Mặc và Huyền Tụng.
Nàng nhìn Cố Kinh Mặc, dè dặt hỏi: "Kinh Nhi?"
Cố Kinh Mặc giống như một đứa trẻ, nghiêm túc gật đầu: "Ừm!"
"Kinh Nhi trưởng thành thật cao ráo!" Nam Tú rất kinh hỉ, đi đến trước mặt Cố Kinh Mặc xem xét cẩn thận.
Cố mẫu ngược lại là rất thoải mái, ở bên cạnh nói: "Đoán chừng là cao giống cha."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuong-bac-huyet-te-ma-ton-nang-vi-cai-gi-khong-vui/2436169/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.