Ba người Cố Kinh Mặc, Huyền Tụng và Hoàng Đào cuối cùng vẫn đi một chuyến tới Nhân giới.
Thời tiết thanh minh, mưa phùn liên miên, khói lượn quanh thuyền nhỏ, cỏ thơm ánh hồng dược.
Gió từ đông nam giống như cung nhạc đứt dây, mang nụ hoa đầu cành đi.
Cố Kinh Mặc mang Huyền Tụng tới ngọn núi mà thi thể mẫu thân bị ném tới, tìm kiếm di cốt còn lại của mẫu thân.
Huyền Tụng bằng pháp thuật đặc hữu của mình có thể giúp nàng tìm được toàn bộ di cốt Cố mẫu, chuyện này vẫn luôn là cái gai trong lòng Cố Kinh Mặc những năm qua, hôm nay mới xem như kết thúc.
Nàng chắp vá không chỉ là di cốt hoàn chỉnh của mẫu thân mà còn là tiếc nuối của cả đời này.
Huyền Tụng dùng pháp thuật tìm kiếm được vị trí di cốt rải rác, dùng pháp thuật hệ Thổ trợ lực để dời di cốt từ trong đất ra.
Cố Kinh Mặc đặt toàn bộ di cốt của mẫu thân vào trong một pháp khí chứa đựng.
Nàng nhìn vết tích bị dã thú gặm qua trên di cốt, ngón tay khi chạm vào đều phát run.
Tốn thời gian một canh giờ, bọn họ cũng thu thập hoàn chỉnh.
Cố Kinh Mặc dùng pháp khí phục hồi di cốt thành dáng vẻ nguyên bản, dấu răng biến mất, bịt kín pháp khí chứa đựng lại, cuối cùng bưng pháp khí đi tới mộ.
Trong hai trăm năm này, Cố Kinh Mặc thỉnh thoảng sẽ tới Nhân giới một lần.
Nhớ các nàng, liền tới bái tế.
Vậy nên mộ của ba người họ chẳng những rất mới, còn được tân trang, mộ bia cũng là Cố Kinh Mặc đặt làm lại, là an hồn thạch thượng đẳng ở Tu Chân giới.
Loại bia đá này có thể an hồn trong mộ, còn có thể xua thú, trùng xung quanh để bọn chúng không tới gần nơi này.
Cố Kinh Mặc còn bay kết giới quanh mộ, kết giới này liền ngay cả tu giả Hóa Thần kỳ cũng khó phá giải.
Huyền Tụng dùng phương thức cực kì cung kính mở mộ Cố mẫu ra, đặt di cốt còn lại vào trong đó chôn lại.
Hoàng Đào thì yên lặng hỗ trợ, dọn dẹp xung quanh.
Cố Kinh Mặc khoanh chân ngồi trước bia mộ, dọn lên một chút tế phẩm: "Khi còn bé con đặc biệt ghét nương uống rượu, không nghĩ tới giờ đây con cũng thích uống."
Nàng nói, rót một chén rượu trước mộ mẫu thân, lại rót cho mình một chén, nhẹ nhàng cụng chén rượu kia, sau đó uống một hơi cạn sạch.
Nàng lại đi đến trước mộ Nam Tú đặt chút điểm tâm, cuối cùng đặt bốn bình rượu trước mộ tiểu sư phụ: "Biết ngươi là tửu quỷ, chuẩn bị cho ngươi nhiều nhất, muốn cùng uống không?"
Cố Kinh Mặc chỉ vào bia mộ tiểu sư phụ, hỏi Huyền Tụng: "Có thể đưa hồn phách của nàng ấy tới không?"
"Có thể."
Huyền Tụng niệm chỉ quyết, cuối cùng nói: "Hồn về."
Tiếng nói vừa dứt, một bóng người liền xuất hiện ở chỗ đất trống.
Không giống với nữ tử lôi thôi trong trí nhớ của Cố Kinh Mặc, nữ tử này một thân y phục đỏ, tóc đen như mực, khuôn mặt mỹ lệ.
Có lẽ đây là dáng vẻ của nàng khi còn ở Tu Chân giới.
Nàng nhìn thấy ba người thì có chút ngạc nhiên, cuối cùng nhìn về phía Cố Kinh Mặc: "Ồ, trưởng thành rồi?"
Cố Kinh Mặc trả lời cũng cực kì thản nhiên: "Ừm, tới tìm người uống rượu."
Nếu là người đã từng tu luyện cũng không cần giải thích nhiều.
Nữ tử cười, đi tới ngồi xổm trước bia mộ mình, nhìn chữ trên bia mộ, hình tượng này quả thực quỷ dị.
Cố Kinh Mặc đột nhiên chột dạ: "Không phải ta khắc chữ sai chứ?"
"Không, ta cũng tính là ân sư của ngươi?"
"Dĩ nhiên."
Nữ tử không nhìn bia mộ nữa, mà cầm vò rượu lên, khoanh chân ngồi xuống bên cạnh Cố Kinh Mặc, hỏi thăm: "Ma Tôn nhận ngươi làm đồ đệ rồi?"
"Không sai, bất quá lão nhân gia hiện tại đã phi thăng, ta mới là Ma Tôn đương nhiệm."
"Chức Ma Tôn này làm được có vẻ mệt mỏi?"
"Làm sao người biết?"
"Nếu phong quang giống như sư phụ ngươi, bên cạnh ngươi đâu chỉ có mỗi hai người?"
Cố Kinh Mặc cũng không để ý, uống một ngụm rượu, lại hỏi: "Ta vẫn không biết tên của người đâu, danh hào là gì?"
"Sư phụ ngươi không nói với ngươi?"
"Không nói, sao vậy, người là tình nhân cũ của sư phụ?"
"Không phải, hắn giết phu quân ta."
Câu trả lời này quả thực làm Cố Kinh Mặc không ngờ tới, nàng chấn kinh, nhất thời nói không ra lời.
Nữ tử trong giây lát liền uống cạn một vò rượu, nói tiếp: "Ta tên là Dịch Hà Uyển, danh hào của ta cùng phu quân đặt cùng nhau, là Tịnh Đế Song Đao, hai người bọn ta đều có sở trường là thể thuật, lúc phối hợp đều dùng song đao, chiêu thức đặc biệt, làm cho không ai có thể chống đỡ. Tiếc là... hỗn trướng kia bị ma quỷ ám ảnh, đi theo Lục Đạo Đế Giang..."
Cố Kinh Mặc lần đầu tiên nghe nói những điều này, tốc độ uống rượu không khỏi chậm lại.
Dịch Hà Uyển tiếp tục nói: "Phu quân của ta chết, ta không hận Ma Tôn, nhưng ta vẫn rất đau khổ... Ta ngơ ngơ ngác ngác nhiều năm, cuối cùng bị kẻ thù truy sát, chỉ có thể trốn đến Nhân giới. Trước kia, Ma Tôn nói nếu như hận hắn có thể tìm hắn trả thù, ta không làm, lần duy nhất ta liên hệ với hắn, chính là hi vọng hắn có thể nhận ngươi làm đồ đệ. Hắn là một người tốt, một Ma Tôn làm cho người ta tin phục."
Cố Kinh Mặc tán đồng gật đầu: "Sư phụ ta làm người vô cùng tốt, ta không bì được với người."
Dịch Hà Uyển chỉ mình bia mộ mình nói: "Đừng khắc tên của ta, ta sợ hậu nhân kẻ thù của ta đào mộ ta lên."
"Ta sẽ tăng thêm kết giới ở xung quanh."
"Dịch Hà Uyển cái tên này... Là đặt bên cạnh Tập Hoán Đình, nếu là chỉ có một, cũng không cần thiết đề cập. Chẳng qua chữ trên này, thực sự khó coi."
Huyền Tụng chỉ có thể đi tới, nói: "Ta sẽ khắc chữ, ngươi muốn chữ gì?"
Dịch Hà Uyển lập tức hào hứng, cùng Cố Kinh Mặc ngồi trước bia mộ chỉ huy Huyền Tụng khắc chữ như thế nào.
Ngón tay Huyền Tụng lướt qua bia mộ,chữ trên tấm bia đá liền biến mất, sau đó mới dùng ngón tay viết chữ.
Chữ của hắn cũng đoan chính giống hắn, sắc bén, sinh động.
Dịch Hà Uyển cuối cùng cũng vừa lòng, quay sang Cố Kinh Mặc tán dương: "Bạn lữ này của ngươi chữ quả thực không tệ, ngươi nên theo học tập một chút."
"Ta đối với cái này không am hiểu."
Cố Kinh Mặc và Dịch Hà Uyển gặp lại lần nữa, so với khi gặp Cố mẫu, Nam Tú nhẹ nhàng hơn nhiều.
Hai người tựa như bạn cũ đã lâu không gặp, nói một chút thay đổi trong những năm qua ở Ma Môn, lại nói chút linh tinh, thời gian trôi qua thật nhanh.
Cố Kinh Mặc cười nói với nàng: "Qua ít ngày ta thành thân, sẽ đưa người tới."
"Người chết tham gia tiệc cưới có may mắn không?"
"Người nhất định phải tới."
"Được, tới tới tới."
Lúc Dịch Hà Uyển tiêu tán ở giữa thiên địa, rượu Cố Kinh Mặc mang tới cũng uống hết.
Cố Kinh Mặc thu thập đồ đạc, cuối cùng quỳ cung kính trước mộ.
Mặt đất không có bồ đoàn, nàng chỉ có thể quỳ gối trên mặt đất.
Huyền Tụng không chần chừ, quỳ gối bên cạnh nàng.
Bối phận hắn quá cao, cộng thêm từ nhỏ thân phận tôn quý, lâu rồi chưa từng quỳ trước ai, nhưng là người thân của Cố Kinh Mặc, hắn cũng nên quỳ lạy.
Hoàng Đào cũng quy củ quỳ xuống, cùng hai người phía trước trịnh trọng dập đầu lạy ba cái.
Sau khi Cố Kinh Mặc đứng dậy, nhìn ba bia mộ hồi lâu, cuối cùng dẫn hai người rời đi.
Cỏ xanh lả lướt, mặt ao lá sen tốp năm tốp ba, ếch bên cạnh ao kêu vài tiếng.
Gió nhẹ xuyên rừng thổi lá xanh, ba người chậm rãi đi.
*
Tiên giới có một mảnh đất yên tĩnh, tên là Tuyết Bán.
Nơi đây quanh năm băng giá, trong vòng một năm có tới một nửa thời gian là tuyết rơi, thời tiết biến hóa khó lường, linh khí cũng không phong phú, vốn không phải là nơi tốt để tu luyện.
Nhưng nơi này đối với Sơ Tĩnh tiên tôn mà nói lại là nơi tĩnh dưỡng tốt.
Sau khi nàng giúp Cố Kinh Mặc thì trở lại Duyên Yên các chào từ biệt, lẻ loi một mình đến nơi này, tìm một động phủ, tự mình tu sửa, bố trí lại.
Đứng ở trên nền tuyết nhìn động phủ an tĩnh, nàng cười khẽ.
Đây chính là nơi đặt chân của nàng sau này.
Nàng ở lại Tuyết Bán, khi thì bế quan tu luyện, khi thì đi săn, như vậy có thể có cút da lông linh thú, sẽ vượt qua đêm rét lạnh tốt hơn.
Nàng dự trữ pháp khí sưởi ấm, hôm nay mới nghĩ đến nên cố định ở đâu mới có thể sưởi ấm được toàn bộ động phủ.
Nàng lần đầu tiên được trải nghiệm, hoá ra thu xếp pháp khí the ý mình cũng có thể khiến nàng vui vẻ.
Gần đây vui vẻ, đều tới rất dễ dàng.
Ngoài ý muốn ngày ấy Vọng Chập tiên tôn xuát hiện, nàng đứng trên tuyết lẳng lặng nhìn hắn, giọng ấm áp nói: "Chàng không cần cảm thấy áy náy, chàng đối với ta rất tốt, ta cũng không muốn trở thành cái gai trong lòng chàng, chúng ta rời xa nhau ta không oán trách."
"Ta đã nói với môn phái, còn làm nhiệm vụ cho mấy năm tới, hoàn thành rồi mới đến, ta muốn ở chỗ này cùng nàng."
"Không cần..."
"Ý ta đã quyết, ta tuyệt đối sẽ không rời khỏi nàng, không phải là bởi vì áy náy, không phải xuất phát từ đạo nghĩa, chỉ là bởi vì yêu nàng."
Sơ Tĩnh tiên tôn nhìn Vọng Chập tiên tôn hồi lâu, lồng ngực cuối cùng nhu hòa lại.
Nàng không bắt Vọng Chập Tiên Tôn rời đi, nàng muốn nhìn xem rốt cuộc hắn có thể ở lại đây bao lâu, có phải không được mấy năm liền chán ghét hay không.
Tiếc là...
Nàng không thể chờ được.
Người đeo mặt nạ đến, khiến nàng đến chết cũng chưa thể xác định liệu Vọng Chập Tiên Tôn có rời đi hay không.
Nhưng người đeo mặt nạ khiến nàng biết, nam nhân kia sẽ che chắn trước người nàng, phản kháng hết lần này đến lần khác, không từ bỏ một tia cơ hội bảo hộ nàng.
Nam nhân này, sẽ vì bảo vệ nàng cam nguyện hy sinh tính mạng.
Vọng Chập Tiên Tôn không lừa nàng.
Hắn thật sự yêu nàng.
Tiếc là... Là dùng cái chết để chứng minh.
Hai người bọn họ đều không phải là đối thủ của người đeo mặt nạ, liên thủ cũng không thể tổn thương đối phương chút nào.
Sơ Tĩnh tiên tôn đột nhiên thống hận, tại sao bản thân phải lựa chọn nơi vắng vẻ như thế, để khi bọn họ gặp nạn kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.
Nàng vô lực nằm trên mặt đất nhìn người đeo mặt nạ hút cạn tu vi của Vọng Chập Tiên Tôn chuyển hóa thành tu vi của mình.
"Vọng Chập! Ngươi buông chàng ra! Hỗn trướng nhà ngươi, ngươi sẽ không được chết tử tế ——" nước mắt của nàng trào ra mãnh liệt, khàn giọng gọi tên đạo lữ nhưng bất lực.
Cuối cùng, Vọng Chập Tiên Tôn ngã xuống, ánh mắt không cam lòng.
Hắn không thể bảo vệ được người hắn yêu.
"Đoạt linh thuật... Ngươi luyện đoạt linh thuật?" Sơ Tĩnh tiên tôn khó tin mà hỏi.
Người đeo mặt nạ hoạt động khớp xương, cười gằn đi về phía nàng, dùng giọng nói khàn khàn trả lời: "Ta vốn không muốn học môn công pháp này, nghĩa phụ dạy cho ta nhiều năm ta cũng không học, đều là các ngươi ép ta. Lúc đầu ta cho là có thể giết được Cố Kinh Mặc, nhưng ngươi lại làm hỏng kế hoạch của ta, cho nên... Các ngươi đều phải chết! Ta còn muốn ngươi nhìn ta giết hắn, như vậy mới thống khoái."
Đoạt linh thuật, Lục Đạo Đế Giang trở thành cuồng ma chính là dựa vào môn công pháp này.
Hiện tại, Tu Chân giới lại có người tu luyện môn công pháp tai họa này, báo trước sẽ có đại loạn.
Nàng và Vọng Chập tiên tôn chết đi, chỉ sợ là vừa mới bắt đầu.
Người đeo mặt nạ không do dự nữa, vươn tay ra hút tu vi của Sơ Tĩnh tiên tôn, cuối cùng giết chết nàng.
Hút xong tu vi của hai người, người đeo mặt nạ cảm nhận rõ ràng tu vi của mình lại thăng tiến không ít, không khỏi vui sướng.
Ngoài động phủ, một người khác nói: "Đèn bản mệnh của bọn họ đã xử lý tốt, sẽ không có ai ở Duyên Yên các phát hiện ra bọn họ đã chết."
"Xử lý tốt nơi này, lúc cần thì lấy thi thể ra."
"Làm thế nào? Dàn xếp thành Cố Kinh Mặc giết?"
"Không, hiện tại Tu Chân giới đã biết chuyện của Cố Kinh Mặc, nếu vẫn giá họa cho nàng ta bọn chúng sẽ hoài nghi, với lại Cố Kinh Mặc không có lý do gì để giết bọn họ."
"Vậy..."
"Đinh Du." Người đeo mặt nạ nói xong nở nụ cười: "Hoặc là, hai người bọn họ cách lòng, hoặc là Cố Kinh Mặc che chở Đinh Du đối lập với chính phái, bọn họ đừng mơ sống tốt."
Người ngoài động phủ cười theo: "Được."
Hai người bọn chúng mang theo thi thể rời đi, pháp khí chiếu sáng trong động phủ và pháp khí sưởi ấm vẫn còn hoạt động.
Tấm thảm lông chỉ mới làm được một nửa vẫn còn trong động phủ, trải ở trên mặt bàn.
Trong động phủ ấm áp, còn đặt thuốc xoá ký ức mà Vọng Chập Tiên Tôn cầu được từ Tố Lưu Quang cốc, tiếc là hắn do dự, cuối cùng chưa đưa cho Sơ Tĩnh tiên tôn dùng.
Tuyết Bán khôi phục yên tĩnh, tuyết dày rơi không ngừng che phủ dấu chân ngoài động phủ.
Trong không khí tản ra hương mai nhàn nhạt thanh nhã, hoa mai ngạo nghễ nở rộ trong tuyết.
Động phủ vẫn trông giống như cũ, là khung cảnh mà Sơ Tĩnh tiên tôn mong muốn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]