Những năm này, Đại Vu điều khiển Hạ Nhược, vẫn luôn không để Ôn Thạch Lan tới gần, cũng rất ít lời với hắn. Ôn Thạch Lan chỉ cho rằng Đại Hãn bởi vì không thể cưỡi ngựa đánh trận nên nỗi lòng không tốt, cũng tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi quân thần chưa từng tới gần. Trơ mắt mà nhìn Đại Hãn cùng hắn càng ngày càng xa lánh, cùng Đại Vu càng ngày càng thân cận.
“Ta đáng chết!” Ôn Thạch Lan dùng nắm đấm nện lên ngực mình, nói một câu nện một cái, “Sớm nên một đao giết tên tiện chủng kia! Sớm nên phát hiện ngươi đang chịu khổ!”
Ngày còn niên thiếu, Hạ Nhược nhận hắn làm nghĩa huynh, hắn liền tuyên thề sẽ che chở Hạ Nhược cả đời, quay đầu lại, lại chẳng bảo vệ được gì.
“A Càn!” Ô Lạc Lan Hạ Nhược vội vàng gọi một tiếng, muốn tiến lên dìu hắn, nhưng làm thế nào cũng không nhúc nhích được, tứ chi giống như bị khống chế, không nhịn được phát ra tiếng rên, “A…”
Ôn Thạch Lan nhất thời ngừng lại, vội vàng tiến lên đỡ hắn.
“Hồn thì dời thành, nhưng chỉ có đầu còn tốt, các bộ phận còn lại đều không phải người, ” Lâm Tín ngồi xổm ở trước mặt Hạ Nhược, nắn nắn cánh tay lạnh lẽo của hắn, “Thân thể này chỉ có thể dùng hồng tuyến điều khiển.”
Chỉ có đầu sống sót, có thể nói chuyện, không thể động, không thể ăn, hệt như xác chết di động thôi. Sống sót như vậy, không khỏi quá thống khổ, khác gì lão nhân bại liệt trên giường, điểm tốt duy nhất là hắn không cần đi ngoài.
Trong màn lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuoc-loc/1285920/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.